tiểu văng bắn thẳng xuống đất ở bên ngoài, còn có một số giọt nước tiểu chảy xuống khe mông cô, cũng có một ít nước tiểu ngược dòng dính trên đám lông đen nồng đậm trên mu âm hộ, khiến cho đám lông đen thoạt nhìn thấy sáng lóng lánh, tràn đầy khí tức hấp dẫn.
Sau khi những giọt nước tiểu cuối cùng ra hết, Tạ Phương Quỳnh nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy ra một tờ giấy vệ sinh, từ trên mép cái khe thịt hở ra, nhẹ nhàng lau sạch, ngay lúc đó trên khuôn mặt của người đàn bà xinh đẹp trong nháy mắt đã là ửng hồng một mảnh, từ cái đáy tam giác của cái quần lót màu hồng phấn liếc qua có thể nhìn ra được, có một vết màu vàng nhạt không cần phải nói, đó là màu hơi ố vàng của nước tiểu chảy ra, lại còn có một đốm loang của dịch nhờn từ cửa miệng âm đạo chảy ra, Tạ Phương Quỳnh dùng ngón tay quẹt lên dấu vết của cơn động dục của mình, để lên cái mũi của mình lập tức một mùi hôi hăng hắc xốc vào lổ mũi của cô… …………………………………..
Xong xuôi Tạ Phương Quỳnh mới chậm rãi đứng lên, kéo quần lên………..
……………………………………………………………………………………….
Lúc nổ máy xe, Tạ Phương Quỳnh có vẻ suy nghĩ trầm ngân vấn đề gì đó rồi chợt nói:
– Chung quanh nơi này có tiệm cơm nào không? Cứ ở nhà của chủ nhiệm Lưu ăn cơm cũng không tiện lắm!
Nghe qua câu này, Đinh Nhị Cẩu hoảng hồn:
– Chị dâu , chị có ý gì vậy? Bộ không phải là trong ngày nay chúng ta trở về lại huyện Hải Dương sao?
– Trở về làm gấp gáp làm chi, ở lại chỗ này vài ngày cũng tốt vậy, với lại không phải là em đã giới thiệu với chủ nhiệm Lưu là để cho chị ở đây khảo sát các hạng mục đầu tư sao?
– Thế nhưng …. Em phải trở về huyện vì còn có việc đấy!
– Vậy thì mình em trở về trước cũng được, chị ở lại chỗ này thêm vài ngày, em về nói cho Trọng Hải biết, vài ngày nữa chị mới về , bây giờ em sắp xếp tìm cho chị một nơi để ăn nghỉ tạm là được.
– Vậy hay là…chị ở lại nhà của chủ nhiệm Lưu đi, trong nhà chị ấy cũng có mình nên cũng thuận tiện.
– Không có một khách sạn hay tiệm cơm chúng quanh khu vực này sao?
– Chị dâu, đây là trong thôn, làm gì mà có quán cơm hay khách sạn chứ, hay là chúng ta quay trở về thị trấn , ở trên đó có đầy đủ mọi thứ , như thế được không?
– Không cần, mắc công lắm, vậy thì cứ ở tạm trong thôn.
Tạ Phương Quỳnh bất đắc dĩ đành phải chịu , cô là người phụ nữ rất thích sạch sẽ, trước đây mỗi khi ra ngoài đều chọn ở các khách sạn, từ trước giờ cô chưa từng có ở lại qua đêm tại nhà của một người xa lạ nào cả.