Hơn một tháng trước, khi mà Khải Minh cùng các thành viên của đội tuyển chưa bắt đầu chuyến huấn luyện…
“Phù, mệt quá!!” Khải Minh đóng cửa phòng hiệu trưởng lại và than vãn. Hắn vừa mới trải qua một cuộc làm tình “máu lửa” với Linh Nguyệt. Bây giờ hắn cảm thấy khá là mệt. Thế nhưng hắn vẫn cố chạy đến một nơi vắng vẻ để làm gì đó.
“Há há, báo danh một phát!” Khải Minh nói xong liền vào không gian hệ thống. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi hệ thống thêm chức năng Báo Danh. Khải Minh từ đó chăm chỉ làm tình, à mà bình thường hắn cũng làm tình như cơm bữa mà.
Vừa bước vào không gian hệ thống, Khải Minh chạy đến chạm vào cánh cửa có chữ “Báo Danh” phía trên. Một màn hình 3D lập tức xuất hiện ngay trước mặt hắn. Khải Minh vội nhấn vào nút “báo danh” màu đỏ nằm ở góc màn hình.
“Báo danh thành công! Nhận được 100 điểm khoái lạc, 1 thuốc trị thương sơ cấp.” Hệ thống thông báo ngay sau đó. Nhưng vẫn còn một sự việc diễn ra ngay sau hắn nhấn nút. Thanh tích lũy khẽ nhích lên một tí. Phần màu vàng bên trong thanh đã chạm mốc số 3 nằm phía dưới, điều này có nghĩa là Khải Minh đã báo danh liên tiếp trong ba ngày vừa qua và bây giờ hắn có thể nhận quà khi hoàn thành mốc này.
“He he để xem là quà gì đây?” Khải Minh chà hai bàn tay lại với nhau chờ đợi hệ thống tặng quà.
“Hoàn thành mốc 3 ngày. Hệ thống ban thưởng: 500 điểm khoái lạc, Hộp quà ngẫu nhiên sơ cấp x 1, thuốc hồi phục hồn lực sơ cấp x 5.”
“Đệt quà cùi quá!” Khải Minh chề môi.
“Gì? Muốn ta cắt quà luôn không?” Hệ thống giận dữ nói.
“A… a em xin lỗi! Em lỡ dại. Mấy món này là sa sỉ với em quá rồi.”
“Ừ! Sa sỉ thì sau này ta tặng quà cỡ này hết!”
“Đệt! Cái hệ thống keo kiệt.” Khải Minh mắng thầm trong lòng. Hắn sau đó thoát ra khỏi hệ thống ngay. Nhưng vài giây sau thì hắn “a” lên như nhớ ra điều gì đó.
“Hồi nãy hình như có hộp quà gì đó? Nó là gì vậy hệ thống?”
“Hộp quà ngẫu nhiên sơ cấp: Sử dụng và nhận được một vật phẩm bất kì.”
“Á đù! Hay nha! Mau sử dụng.” Khải Minh tươi cười thúc hệ thống. Hắn rất ư là thích mấy trò “mở hộp” kiểu may mắn này. Hắn khá là tin vào vận may của mình dù cuộc đời hắn không ít lần đen như chó mực.
“Xác nhận sử dụng Hộp quà ngẫu nhiên.”
Hệ thống vừa dứt lời thì một vài hạt ánh sáng xuất hiện trước mặt Khải Minh. Chúng hợp lại với nhau rồi tạo thành một tập giấy rơi ngay trước mặt hắn.
“Cái gì đây? Giấy chùi ass à?” Khải Minh cầm tập giấy lên thắc mắc. Trên tập giấy có ghi chữ. Khải Minh chăm chú đọc.
“Tổng hợp các cách chế tạo lựu đạn các loại…”
Khải Minh nhìn lên trần nhà như để tiêu hóa những chữ vừa đọc. Rồi hắn cúi đầu xuống và hét: “Ú đà!! Lựu đạn… Ngon à nha.”
Khải Minh lộ rõ nét vui mừng trên mặt. Lựu đạn, một vũ khí cũng khá lợi hại ở thế giới cũ của hắn. Nếu chế tạo và sử dụng thì có lẽ sẽ rất có lợi. Tuy nhiên tên Khải Minh này lại không giỏi ba cái chế tạo này. Nhưng hắn đã có giải pháp.
“Không có việc gì khó. Chỉ sợ tiền không nhiều. Đào núi và lấp biển. Không làm được thì… thuê”
Khải Minh nói rồi chạy đi đến khu ký túc xá ngay. Hắn tìm đến phòng của Quốc Vinh và đưa cho tên đó tập giấy này.
Quốc Vinh là con thợ rèn, Khải Minh biết hắn khá là lanh lợi trong mấy cái việc chế tạo này nên mới nhờ hắn.
Quốc Vinh không thể nào từ chối trước sự nhờ vả này của Khải Minh. Hắn đã đồng ý làm nhưng với điều kiện là Khải Minh phải trả chi phí cho quá trình làm việc. Gì chứ tiền đối với một thiếu gia như Khải Minh thì là chuyện nhỏ. Điều này làm Quốc Vinh hết sức ngạc nhiên khi thằng bạn nhìn nghèo kiết xác thế kia mà lại dư tiền để hắn chế tạo thứ được nhờ.
…
Quay lại với hiện tại. Đội Hoa Sen đang núp lùm, rình mò để đột kích đội Hải Dương. Cả đội đang bàn cách nên đánh thế nào thì Khải Minh bất ngờ lấy ra một vật gì đó. Nó có dạng hình trụ, trên đầu có một chiếc móc khóa.
Nếu ở thế giới cũ của Khải Minh, nhìn thấy vật này thì mọi người sẽ nhận ra ngay đó là… lựu đạn. Và nếu nghiên cứu kĩ hay chơi một vài game FPS thì họ sẽ nhận ra đây là loại lựu đạn flash, hay còn gọi là bom choáng.
Đây là loại lựu đạn đặc biệt. Khi phát nổ, nó sẽ khiến những người ở gần bị lóa mắt trong một khoảng thời gian. Người bị ảnh hưởng sẽ chỉ toàn thấy màu trắng. Không những thế nó còn có thể ảnh hưởng đến thính giác, khiến người bị ảnh hưởng không nghe gì. Phải nói đây là một loại vũ khí vô cùng nguy hiểm.
Mọi người trong đội nhìn vào quả bom choáng và thắc mắc:
“Đây… là cái gì?”
“Một bảo vật chăng?”
“Nó dùng để làm gì??”
Dường như chẳng ai biết về thứ Khải Minh đang cầm. Mà cũng đâu trách được. Đây là một thế giới khác mà, nơi chẳng ai biết đến thứ gọi là lựu đạn.
Khải Minh chỉ giải thích đại khái đây là một loại bảo vật có khả năng gây choáng cho đối thủ. Những thành viên còn lại nhanh chóng hiểu ngay.
“Ồ nếu vậy… dùng nó để làm choáng đội Hải Dương đi Khải Minh!” Yến Ly thúc giục khi thấy đội Hải Dương sắp hoàn thành quá trình chiếm cứ với Tháp Cứ Điểm phía trước.
“Ừm được rồi!” Khải Minh gật đầu. Hắn khẽ đứng dậy một cách nhẹ nhàng để không gây ra bất kì tiếng động gì.
Hắn khẽ dang rộng hai chân, tay phải nắm chặt quả bom choáng. Tay trái thì giữ móc khóa hay còn gọi là chốt. Hắn nhíu mày như để nhắm thật kĩ vị trí muốn ném.
“Làm thôi!” Khải Minh hét thầm trong đầu. Tay trái hắn giựt chốt một cái thật mạnh. Tay phải thì vung mạnh ném bay quả bom choáng. Hắn còn kết hợp cả phong hệ nên quả bom choáng bay đi với tốc độ choáng ngợp. Mọi người trong đội Hoa Sen chăm chú xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Đồ ngốc, che mắt lại!” Khải Minh hét lớn khi thấy ai cũng đang mở to mắt ra nhìn. Tiếng hét của hắn dễ dàng lọt đến tai đội Hải Dương và họ đã phát hiện ra chỗ của cả bọn đang núp.
Tuy nhiên họ phải chuyển sự chú ý sang một thứ khác. Đó là một vật gì đó đang bay đến chỗ họ.
Quả bom choáng của Khải Minh va vào Tháp Cứ Điểm. Nó rớt xuống đất, ngay khi nó chạm đất thì… nó phát nổ. Một luồng sáng mạnh mẽ từ đó toát ra, các thành viên đội Hải Dương vì đã phát giác khá sớm nên đã nhảy ra khỏi đó trước khi bị ảnh hưởng. Tuy nhiên vẫn còn một tên trong đội không kịp thoát. Kết quả là hắn không nhìn thấy gì ngoài một màu trắng toát.
“Ngay lúc này!!”
Một tiếng hét từ trong lùm cây cách đó chục mét. Ngay sau đó, một tên con trai phóng ra cùng với nắm đấm giơ sẵn, điều quan trọng là nắm đấm này đang không ngừng tuôn trào những tia điện vàng.
Tên con trai đó không ai khác ngoài Thất Hứa. Hắn đang lao đến tên vừa bị choáng của đội Hải Dương với tốc độ bàn thờ.
“Cẩn thận!!” Đồng đội của tên đó gào thét để cảnh báo. Tuy nhiên tên đó không hề nghe thấy được gì cả.
“Yaaaa!!” Thất Hứa la lên, tay chuẩn bị vung đấm thì một bức tường nước bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn. Đây là bức tường do chính tên bị choáng dựng lên. Hắn vì không nhìn thấy gì nên mới cảnh giác dựng bức tường nước này hòng ngăn cản nếu có người tấn công.
Thất Hứa nếu tung đấm vào đây thì uy lực của đòn đánh sẽ bị giảm hoặc triệt tiêu hoàn toàn. Để tích tụ lại hồn lực đủ lớn thì cần phải có một khoảng thời gian. Và biết đâu trong lúc đó tên kia của đội Hải Dương hết bị choáng thì sao? Thất Hứa không thể để phí cơ hội như vậy được.
Nhưng nếu không tấn công thì càng không được. Tên đó cũng sẽ hết choáng mà không bị gì. Một tình huống “tiến thoái lưỡng nan”, tuy nhiên đó chỉ là khi một mình Thất Hứa làm. Còn nếu có sự hỗ trợ của đồng đội thì lại khác.
“Hỗ trợ!!”
Thất Hứa la lên một tiếng rồi hạ người xuống thấp. Ngay sau đó, một quả cầu lửa khổng lồ bay ngang trên người hắn và va vào bức tường nước.
“Ầm!” Nước lửa gặp nhau và triệt tiêu nhau. Chúng tạo thành một vụ nổ, hơi nước từ đó bốc ra ngùn ngụt. Vụ nổ đánh bay tên đội Hải Dương lên cao còn Thất Hứa vì đã chuẩn bị trước nên chẳng bị gì.
Thất Hứa sau đó lao đến, hắn đã tính toán chuẩn xác điểm rơi của tên kia và tung đòn. Nắm đấm cực mạnh lao thẳng vào ngực tên đó, phá nát chiếc huy hiệu hắn đang đeo. Ngay khi chiếc huy hiệu vỡ thành từng mảnh, người tên thuộc đội Hải Dương tỏa ra một ánh sáng màu xanh lam. Ánh sáng ấy sau đó vụt tắt kéo theo sự biến mất của tên đó. Điều này nghĩa là tên đó đã bị loại khỏi vòng thi.
“Cái gì?” Các thành viên của đội Hải Dương bàng hoàng kinh ngạc. Mọi chuyện vừa xảy ra quá nhanh, họ vẫn chưa tin là đồng đội mình lại bị loại nhanh đến vậy. Thế nhưng họ phải tạm gác chuyện đó đi để tập trung đối phó với đối thủ.
Từ trong lùm cây lúc nãy, một thứ gì đó được ném lên trời, vẽ một đường vòng cung tuyệt hảo rồi rơi xuống ngay chỗ của đội Hải Dương. Cả đội nhìn thấy nó liền né sang hai bên ngay bởi vì họ thấy vật đó trông khá giống thứ đã gây ra luồng ánh sáng cực mạnh lúc nãy.
“BÙM!!”
Thứ đó vừa chạm đất liền phát nổ. Nó tạo ra một vụ nổ khá lớn. Những mảnh vỡ của nó không ngừng bắn ra xung quanh, gây sát thương đến đội Hải Dương.
“Cái gì vậy trời?” Các thành viên đội Hải Dương kinh ngạc.
“Hehe…” Khải Minh đứng dưới lùm cây đắc chí cười. Thứ vừa rồi cũng chính là do hắn ném ra, nó là lựu đạn nổ và sẽ phát nổ khi có va đập mạnh. Nó cũng là do chính tay Quốc Vinh tạo ra. Khải Minh sau đó nhanh chóng lấy thêm một vài quả lựu đạn như vậy rồi ném.
“Bùm… Bùm.. Bùm!”
Kinh ngạc thay, những quả lựu đạn đều được ném đúng vào những vị trí nguy hiểm, khiến đội Hải Dương chật vật né tránh. Cứ nghĩ rằng Khải Minh ăn may nhưng thật ra không phải vậy. Hắn ta làm được điều này là nhờ kĩ năng… “Ném Đâu Trúng Đó” mà hắn mua vài