Tất cả Chưởng môn nhân của các phái sau khi chúc mừng đại thọ Tả Lãnh Thiền xong đều được sắp xếp một nơi để nghỉ lại tại núi, phái Hoa Sơn của Nhạc Bất Quần cũng vậy, bình thường Nhạc Bất Quần rất ít khi uống rượu, nhưng hôm nay ông cũng vì miễn cưỡng mà cố uống vài ly, một phần cũng có lẽ vì đi đường vất vả, nên khi tàn cuộc vui, vừa ngả lưng xuống giường là Nhạc Bất Quần đã ngáy như sấm, không còn biết trời đất, trăng sao gì nữa.
Nhạc phu nhân thì khác, nàng không tài nào ngủ được, hôm nay nghe mọi người thảo luận trên bàn tiệc, nàng cũng đoán ra mưu đồ của Tả Lãnh Thiền, lo lắng về một đại họa sắp ập xuống đầu phái Hoa Sơn khiến nàng cảm thấy bất an.
Nhạc phu nhân đóng cửa phòng lại, nàng nhìn khung cảnh thơ mộng trên núi Tung Sơn lúc này mà nhẹ lòng dảo bước, có lẽ giờ tất cả các đệ tử của Tung Sơn cũng vì đại thọ của Tả Lãnh Thiền mà giờ đã lăn quay ra ngủ sạch sẽ rồi, không còn một bóng người đứng gác, đôi chân bình thản của Nhạc Phu nhân cứ nhẹ nhàng bước đi, nàng ngắm nhìn khung cảnh xung quanh dưới ánh trăng mờ ảo, rồi bất chợt dựng lại ở một nơi…”Phong Thần Đài…” . Phong Thần Đài là đài võ giao đấu của phái Tung Sơn, nơi đây vẫn thường được chọn làm nơi giao đấu của NNKP 10 năm một lần để chọn ra Minh chủ của NNKP hòng đối đầu lại NNTG. Nhưng chính tại Phong Thần đài này đã làm thay đổi chính con người của Nhạc phu nhân. Nàng bần thần nhớ lại những gĩ đã xảy ra cách đây đúng 20 năm về trước.
Năm đó, Nhạc phu nhân tài hoa xinh đẹp vừa mới kết hôn với Nhạc Bất Quần, lúc đó ông ta cũng vừa mới nhận chức Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn, hai người bọn họ tề tựu tại đây với hy vọng sẽ đánh thắng các Chưởng môn nhân khác để lên ngôi Minh chủ NNKP hòng lãnh đạo mọi người đối đầu lại Ma giáo. Thế nhưng tất cả bọn họ đều lần lượt bại dưới kiếm pháp xuất quỷ nhập thần của Tả Lãnh Thiền, từ đó đến nay, Phái Tung Sơn đã vượt qua phái Hoa Sơn để vươn lên đứng đầu NNKP. Nhạc Bất Quần cũng vì căm hận từ đó đến nay mà luôn nung nấu ý định truất ngôi của Tả Lãnh Thiền. Nhưng…cái đáng nói ở đây lại là một chuyện khác…
Ngày hôm đó, Nhạc Bất Quần là người cuối cùng bại dưới tay của Tả Lãnh Thiền, đêm đó tất cả Chưởng môn nhân các phái cũng nghỉ lại tại chân núi Tung Sơn, Nhạc Bất Quần căm hận về phòng, ông ngồi im mà không nói một lời nào, nhìn thấy phu quân của mình ấm ức, ôm căn hận ngồi im không nói năng gì, Nhạc phu nhân không dám làm phiền, nàng để chồng ngồi một mình trong phòng, rồi nói ra ngoài đi dạo, những bước chân lẻ loi như ma ám đưa nàng đến Phong Thần Đài, nơi mà tất thảy mọi người vừa bại dưới tay Tả Lãnh Thiền hồi sáng, đêm đó trăng cũng gần tròn, bầu trời khong một bóng mây, cả Phong Thần Đài giờ không một bóng người, ánh trăng cũng sáng vằng vặc y như đêm nay vậy, Nàng thơ thẩn nhìn quanh mà não nề, võ Công của Tả Lãnh Thiền quá lợi hại, thực sự phu quân của nàng lúc này không thể đánh bại được hắn, đang tĩnh tâm suy nghĩ thì bất chợt giọng nói của Tả Lãnh Thiền vang lên khiến nàng giật mình:
– Nhạc phu nhân, đêm hôm khuya khoắt, nàng đến Phong Thần Đài làm gì vậy?
– Tả…Tả Chưởng Môn, do ta không ngủ được nên đi dạo, chẳng phải huynh cũng chưa ngủ sao?
– Ta cũng không ngủ được. – Hắn vừa nói, vừa bước từng bước đến gần nàng.
– Tả Chưởng môn, chúc mừng huynh đã giành ngôi vị Mnh chủ, ta không làm phiền huynh nữa, xin phép cáo từ.
– Haiz…ta không ngờ, kiếm pháp Hoa Sơn chủa Nhạc Bất Quần lại tầm thường đến vậy?
Câu nói của hắn khiến nàng khựng bước chân lại, Nhạc phu nhân quay lại lên tiếng, nàng không biết là đã trúng phải gian kế của hắn:
– Tả Chưởng môn, huynh nói vậy là có ý gì, cho dù hôm nay huynh đã thắng, nhưng ta tin chắc, sau 10 năm nữa, chúng ta nhất định sẽ lấy lại vị thế của mình..
– Mười năm sao…ha ha ha, với võ công hiện nay của Nhạc Bất Quần, ta nghĩ, có tới 100 năm nữa, hắn chắc chắn cũng không thể đánh bại được ta.
– Tả Chưởng môn, ông đừng buông lời quá đáng. – Nhạc phu nhân tức giận lên tiếng, nhưng Tả Lãnh Thiền vẫn bình tĩnh khiêu khích.
– Thế nào, Nhạc phu nhân, nàng không cam lòng à? Vậy hãy mau chứng minh cho ta thấy võ công của Hoa Sơn các người là thiên hạ đệ nhất đi.
Bị trúng kế khiêu khích, Ninh nữ hiệp tức giận rút thanh Bích Thủy kiếm, sử dụng Ngọc nữ kiếm pháp phóng thẳng về hướng Tả Lãnh Thiền tấn công, hắn bình tĩnh lùi lại đưa kiếm ra gạt mũi kiếm của nàng sang một bên, nhưng nàng cũng không phải hạng vừa, lập tức quay người lại biến hóa, sử dụng Ngọc Nữ kiếm pháp tấn công liên tiếp vào Tả Lãnh Thiền, Tả Lãnh Thiền không ngờ Ngọc Nữ kiếm pháp của Hoa Sơn lại ảo diệu đến vậy, hắn phòng thủ liên hồi, vì một chút chủ quàn coi thường mà đến giờ cả cơ hội để rút kiếm ra hắn cũng không có, Nhạc phu nhân thoắt ẩn thoắt hiện khiến hắn vô cùng khó đoán, đang giao đấu, bông dưng nàng mất tích khỏi tầm mắt của Tả Lãnh Thiền khiến hắn không dám coi thường, hắn bình tĩnh lùi lại thủ thế, nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Rồi bỗng từ phía sau lưng, Nhạc Phu nhân xuất hiện, phóng vút thánh kiếm nhằm thẳng vào đầu Tả Lãnh Thiền phóng tới. Trong tình thế ngặt nghèo, hắn nghe được tiếng gió rít sau lưng, khi đầu hắn chỉ còn cách mũi kiếm một gang tay, hắn cúi đầu xuống tránh, rồi không quay lại, hắn đưa tay ra sau chộp luôn vào ngực của nàng. Rồi tay còn lại điểm trúng huyệt đạo của nàng. Bị trúng đòn của Tả Lãnh Thiền, thanh kiếm rơi ra khỏi thay nàng, rồi theo quán tính, cả người nàng nhao về phía trước, lăn mấy vòng rồi nằm sõng soài trân võ đài. Áo nàng bị những ngón tay của hắn móc trúng, bị sổ tung ra, phơi bày ra một bộ ngực trắng toát, thật to, thật tròn.
Bị trúng đòn hiểm của Tả Lãnh Thiền, Nhạc phu nhân mềm nhũn người, không còn sức mà cử động. Nàng nằm ngửa ra giữa võ đài, tay chân tê liệt, không thể kéo áo lại, phơi hết cả ngực với cặp vú trần trước mắt Tả Lãnh Thiền. Lúc đó mới quay lại, thấy thế thì hắn há hốc miệng ra. Hắn dương cặp mắt nhìn thẳng vào bộ ngực nõn nà của nàng mà không nói đươc một lời nào, như bị thôi miên vậy. Chưa bao giờ hắn thấy một bộ ngực đẹp đẽ, trắng phau, phồng lớn và khiêu gợi đến như vậy!
Tả Lãnh Thiền khoái trá tiến gần lại nàng, thực ra hắn đã khao khát nàng từ ngay lần đầu tiên gặp nàng, nhưng rồi nàng trở thành vợ của Nhạc Bất Quần khiến hắn không có cơ hội, từ khi nàng đặt chân lên Tung Sơn, hắn luôn âm thầm theo dõi nàng, thậm chí là đã lên kế hoạch thủ tiêu Nhạc Bất Quần để chiếm đoạt nàng, đệ nhất nữ hiệp trung nguyên lúc đó. Vậy mà tối nay, ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại dâng xác đến co hắn, thật là một cơ hội không thể nào tốt hơn, và tất nhiên hắn không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, cắm sừng lên đầu hạc Bất Quần, chiếm đoạt thân xác của vợ hắn mới là điều khiến hắn cảm thấy tuyệt vời và hưng phấn nhất.
Tả Lãnh Thiền bước đến gần Nhạc phu nhân, rồi trước ánh mắt sợ hãi đến nỗi không thốt ra lời được của nàng, hắn từ từ lột bỏ y phục của hắn ngay trước mắt nàng, chỉ loàng một cái, hắn đã không còn mảnh vài nào trên người, thân hình hắn trần truồng, lực lưỡng to lớn, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn. Con cặc dài ngoằng, to bự của hắn dương ra, nhổng lên trời, hùng dũng cương cứng trông đến khiếp đảm. Sau khi tự cởi sạch quần áo mình, hắn khoái trá nhìn nàng nằm vật dưới đất, ngay dưới chân hắn, không nhúc nhích được, khuôn mặt sắc sảo, xinh đẹp, nằm ngửa người hai tay dang ra, áo cánh bứt tung, hai vú nàng căng phồng, ngà ngọc, dưới ánh trăng sáng ngời, nổi bật, lung linh huyền ảo trông gợi dục đến độ không thể tưởng tượng được.
Nhạc phu nhân nằm ngửa, trần trụi ngực vú, lồ lộ hai gò bồng đảo, nhìn lên thấy Tả Lãnh Thiền lõa lồ, thân thể cao lớn, to con lực lưỡng, bàn tay nắm con cu dài ngoằng chổng đứng lên trời mà từ từ tiến tới thì nàng kinh hoàng, cứng người ra. Nàng mở mắt lớn lên, chưa bao giờ nàng thấy một con cu nào to lớn như vậy, nó to và dài vượt trội so với phu quân của nàng, và nhìn những hành động của hắn, nàng biết hắn sắp giở trò gì rồi, Nhạc phu nhân cố gắng thều thào:
– Tả Lãnh Thiền…mau dừng lại…ông không thể…làm vậy…
Tả Lãnh Thiền ngồi xuống hắn thì thầm vào tai nàng:
– Nàng xinh đẹp và hấp dẫn như vậy, thử hỏi ai có thể cưỡng lại được chứ. Ta chờ ngày hôm nay đã lâu lắm rồi, nàng yên tâm, sau đêm nay, ta sẽ biến nó thành một đêm khó quên nhất trong cuộc đời của nàng.
Nói xong, hắn bỏ mặc hoàn cảnh ê chề của nàng, bỏ qua những lời van xin của nàng, hắn trèo lên người nàng, từ từ cởi thắt lưng rồi từng bước từng bước một lột hết quần áo của nàng ra. Rất nhanh chóng, chỉ một loáng sau là nàng đã hoàn toàn trần truồng trước mặt hắn, phơi bày toàn bộ vú, lồn trước mặt Tả Lãnh Thiền dưới ánh trăng sáng vằng vặc. Cảm giác tủi nhục dâng trong người Nhạc phu nhân, nàng trào nước mắt…
Tả Lãnh Thiền bắt đầu thực hiện cuộc giao phối với nàng, hắn từ từ áp môi vào môi nàng, hắn hôn nhè nhẹ, rồi dần dần chuyển sang say sưa, ngấu nghiến, hắn dùng lưỡi tách miệng nàng ra rồi lùa lưỡi vào miệng nàng và nút lấy lưỡi nàng. Nhạc phu nhân không cách nào chống cự được do bị điểm huyệt, nàng nhắm mắt cố gắng cam chịu sự dày vò của hắn trong ê chề, tủi hổ. Hôn môi chán chê, Tả Lãnh Thiền di chuyển lưỡi hôn dần xuống cổ nàng, khẽ liếm vành tai nàng và cắn nhè nhẹ. Dù đang rất sợ hãi và tủi nhục, nhưng những hành động của hắn cũng rùng mình, kỳ lạ hơn là chính nàng lại thấy thích thích như thế, Nhạc Bất Quần chưa bao giờ đem lại