khẳng định không phải là người tốt , nhưng dù hắn là người như thế nào đi nữa, cũng là ân nhân của mình, mình không thể qua sông đoạn cầu, không thể phụ lại ân huệ, quay đầu trách mắng người ta .
Suy nghĩ là như vậy, bên trong nội tâm Phó Phẩm Ngàn luôn có tồn tại một loại cảnh giác với hắn , nhưng khi về sau tiếp xúc Đinh Nhị Cẩu mấy lần, đối với Đinh Nhị Cẩu sự cảnh giác của cô dần dần giảm đi , cho tới hôm nay trải qua một trận kinh hồn trên trò chơi tàu lượn siêu tốc rồi được đôi bàn tay Đinh Nhị Cẩu vuốt ve xoa bóp ân cần, cô mới nhận biết được, thân thể ở bên trong của mình, kỳ thật rất cần đến một người đàn ông an ủi.