“CHỜỜỜỜỜỜỜ ĐÃÃÃÃÃÃ!!”
Dẫn chương trình đang chuẩn bị hé môi đếm “1” thì dừng lại bởi một tiếng hét đến từ đâu đó. Mọi người ngay lập tức đổ dồn ánh mắt về nơi phát ra tiếng hét đó.
“Đó là…” Yến Nhi cũng đang mở to mắt nhìn về nơi đó. Trông nàng có vẻ rất ngạc nhiên.
Tâm điểm của các ánh nhìn cũng là nơi phát ra tiếng hét lúc nãy có một cậu thiếu niên đang đứng hùng dũng. Người đó rất quen thuộc, hắn chính là…
“Quốc Vinh?” Hoài Nam ngồi bên cạnh trợn mắt ngạc nhiên.
Đúng vậy, người vừa đứng dậy hét lớn chính là Quốc Vinh. Mục đích của hắn chỉ là kéo dài thời gian với hi vọng đội Hoa Sen sẽ đến kịp. Trong phút chốc, hắn đã đứng dậy và nói không suy nghĩ. Bây giờ đứng trước ánh mắt của mọi người như thế, hắn chợt nghĩ có lẽ mình đã sai lầm.
“Cái gì vậy?”
“Chuyện gì vậy thằng khứa kia!”
“Hắn định nói gì à?”
“Đờ mờ, đang hồi hộp!”
“Nói gì nói lẹ đi để tao còn nhìn cảnh học viện Hoa Sen bị tước quyền thi đấu haha.”
Khán giả không ngừng xì xào, điều này khiến Quốc Vinh còn sợ hơn. Dẫn chương trình thấy hắn là học sinh của học viện Hoa Sen, tưởng rằng hắn biết thông tin gì quan trọng về đội tuyển nên hỏi ngay: “Có việc gì vậy ạ?”
“Ực… cái này…” Quốc vinh không ngừng đổ mồ hôi. Mọi người xung quanh lại hỏi dồn hắn.
“Có gì thì nói đi.”
“Lẹ lên!”
“…”
Quốc Vinh cảm thấy chóng mặt trước những áp lực này. Nhưng trong lúc đó, hắn vô tình nghĩ ra một sáng kiến.
“… Thật ra thấy mọi người có vẻ căng thẳng nên tôi muốn hát tặng mọi người một bài hát…” Quốc Vinh vừa dứt lời liền hát ngay: “Nhìn~ vào~ hư~ không… oh oh oh.”
Hắn chưa hát được hết một câu thì bị mọi người xung quanh ném đá kịch liệt.
“Hồn như lát.”
“Im mọe đi.”
“Tặng cho mày đôi dép nè.”
Quốc Vinh ăn trọn một đôi dép từ một vị khán giả và ngã xuống ghế. Phải mất nửa phút sau thì mọi người mới hết chửi hắn.
“Hic… ta hát dở vậy sao??” Quốc Vinh nức nở nói. Hoài Nam ở bên vỗ vai hắn và nói: “Mày đừng lo, mọi thứ đều có thể thay đổi mà…”
“Hoài Nam…” Quốc Vinh mừng rỡ khi nghe câu nói đó. Lòng hắn bùng lên một ngọn lửa hi vọng.
“Ừm, ngoại trừ khả năng ca hát của mày.” Câu nói của Hoài Nam như xô nước lạnh tát vào ngọn lửa hi vọng của Quốc Vinh.
“Đ*t mẹ mày!”
“Haha, tao đùa thôi, dù sao mày cũng đã giúp câu giờ thêm vài giây nữa, giờ chỉ còn hi vọng vào những người kia thôi…” Hoài Nam đưa mắt nhìn lên bầu trời cao.
“E hèm…” Dẫn chương trình hắng giọng để mọi người tập trung chú ý lại chương trình.
“Vì một vài hành động quá khích của một vị khán giả nên chương trình bị gián đoạn đôi phút… Bây giờ thì đã ổn định, tôi đếm tiếp đây!”
“Ặc, tước quyền thi đấu đi!” Một thành viên của đội Thiên Long nổi nóng, hắn ta chính là tên đã chọc quê Khải Minh vào hôm qua. Dẫn chương trình cũng như ban tổ chức đương nhiên không hề muốn tước quyền thi đấu của bất kì đội nào cả, và họ cũng chỉ đang cố câu giờ thôi. Tuy nhiên, dù có cố thế nào thì sau khi đếm xong mà đội Hoa Sen vẫn chưa đến, tất nhiên họ sẽ bị loại.
“2…”
“Thình thịch thình thịch…” Tim của những người thuộc học viện Hoa Sen đập loạn xạ.
“1…”
“Hết thật rồi…” Mọi người dường như đã mất hi vọng thì…
“CHỜỜỜỜỜỜỜ ĐÃÃÃÃÃÃ!!”
Mội tiếng hét thật to phát ra. Mọi người ngay lập tức nhìn vào Quốc Vinh vì nghĩ là do hắn… nhưng không phải. Nghĩ lại thì âm thanh không phát ra từ chỗ đó mà là ở… trên trời.
“Ơ cái gì kia?”
Một vị khán giả nheo mắt lại nhìn lên bầu trời, hình như có một thứ gì đó, nó đang di chuyển rất nhanh. Ngay sau đó chưa đầy nửa giây, một luồng ánh sáng phóng từ trên cao đâm xuống mặt đất.
“Ầm, ầm.”
Mọi người xung quanh vội bịt mắt lại bởi luồng sáng dữ dội kia. Phải mất vài giây sau, họ mới dám hé mắt ra nhìn. Đứng ở trung tâm luồng sáng ban nãy, có một nhóm người.
“Huh? Đó, đó là…”
“Hơ…”
Yến Nhi chấp hai tay trước miệng, có vẻ nàng đang gặp điều gì đó khó tin. Mỹ Linh, Bích Thảo đứng bên cạnh đồng loạt hét lên:
“Chính… chính là họ…”
Ở phía trên khán đài, Hoài Nam, Quốc Vinh cũng hét lên: “Đúng, là họ, là họ…”
Họ? Chắc chắn là đang nói nhóm người kia.
Nhưng! Họ là ai mà khiến mọi người vui mừng đến thế?
Ắt hẳn ai cũng đã có câu trả lời. Đúng vậy, không ai khác, họ chính là đội tuyển học viện Hoa Sen.
“Đù, đến rồi kìa!”
“Phù may cho bọn chúng.”
“Oaa học viện Hoa Sen đến rồi!! Đội cổ vũ đâu!!” Một học sinh của học viện Hoa Sen bỗng từ đâu xuất hiện và la lên. Ngay sau đó, một nhóm khoảng 20 người đứng dậy hò hét: “Hú hú, học viện Hoa Sen, học viện Hoa Sen!”
“Ặc, ở đâu chui ra vậy?” Hoài Nam tặc lưỡi khi thấy đội cổ động ồn ào kia xuất hiện trong khi nãy giờ chẳng thấy đâu. Thật ra thì lũ này đã có mặt từ sớm nhưng khi thấy đội Hoa Sen không xuất hiện liền núp đi vì sợ quê. Còn bây giờ khi họ đã xuất hiện thì chúng hùa nhau cổ vũ.
“Phù đến kịp rồi!!” Yến Ly thở phào nhẹ nhõm.
“Ta thề éo bao giờ đi bằng Quang… Lộ nữa… ọc ọc… ọe!!” Công Khanh chóng mặt, say sẩm nói.
“Ể? Thằng Khải Minh đâu?” Thất Hứa nhìn xung quanh hỏi.
“Nhắc mới nhớ hắn đâu rồi?!” Hồng Diễm cũng hốt hoảng hỏi.
Yến Nhi, Mỹ Linh và Bích Thảo vô cùng lo lắng khi không thấy Khải Minh. Hắn mới chính là người mà ba người họ mong đợi. Nếu không có hắn thì việc đội tuyển xuất hiện cũng chẳng làm họ vui lên được.
“Hình như còn thiếu một người…”
“Ừm! Thiếu cái thằng ngáo ngáo hôm qua đó!!”
Khán giả xung quanh cũng nhận ra ngay đội Hoa Sen còn thiếu một thành viên nữa.
“Há há, thằng đó chắc phế quá nên trốn chứ gì…” Lại là tên học sinh hôm trước đã chọc Khải Minh của học viện Thiên Long. Có vẻ không chọc tức người khác hắn không chịu được.
Khải Minh đương nhiên không đi trốn. Tại sao hắn phải làm vậy chứ? Nếu vậy thì hiện tại hắn đang ở đâu?
“Ta ở đây nè…”
Một giọng nói thì thào vang lên từ dưới chân các thành viên trong đội tuyển học viện Hoa Sen. Giọng nói ấy làm mọi người xung quanh giật mình nhảy ra xa. Cả bọn sau đó quay sau nhìn lại.
Nằm trên mặt đất nơi họ đứng lúc nãy, có một tên đang nằm sấp mặt. Và không còn là ai khác, hắn chính là Khải Minh.
“Ô là hắn kìa…” Yến Nhi, Mỹ Linh vui mừng reo lên khi thấy Khải Minh dù hắn ta đang nằm sấp mặt thế kia. Bích Thảo thì chỉ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Khải Minh.
“Khải Minh? Sao nằm thế kia!!” Yến Ly chạy đến lo lắng hỏi.
Khải Minh chống tay ngồi dậy, miệng lẩm bẩm: “Đậu đéo có xanh. Sao ai cũng đáp đất bằng chân mà ta lại bằng mặt!!”
“Hừ, ngươi làm người khác lo lắng quá đấy.” Thất Hứa nắm tay kéo Khải Minh đứng dậy. Sau đó họ nhanh chóng đứng lại với nhau như bao đội khác.
“E hèm… thật may là đội học viện Hoa Sen đã đến kịp, nếu vậy họ vẫn được tiếp tục thi đấu.” Dẫn chương trình giọng mừng rỡ nói.
Trên khán đài ngay lập tức có những ý kiến trái chiều nhau. Một số thì không đồng tình với việc học viện Hoa Sen được tiếp tục thi đấu, đây là suy nghĩ của những học sinh ở học viện khác. Một số thì lại đồng tình với việc học viện Hoa Sen được tiếp tục thi đấu, họ nghĩ rằng càng đông thì càng vui thôi.
“Hmmm…” Ở nơi dành cho các hiệu trưởng, Quốc Bảo nhíu mày khi thấy đội tuyển học viện Hoa Sen. Hắn cứ nghĩ rằng đã xử lý thành công nhưng kết quả lại quá bất ngờ.
Tuy có thất vọng nhưng đó chỉ là một chút. Thay vào đó Quốc Bảo thầm nghĩ: “Hmmm để xem, với tình trạng này thì chúng khó lòng mà thắng nổi…”
Quốc Bảo vừa cảm nhận xong hồn lực của những thành viên thuộc đội tuyển học viện Hoa Sen. Trừ tên Khải Minh ra là không cảm nhận được, những người còn lại hồn lực trông có vẻ khá yếu so với hôm qua. Cộng thêm việc họ phải chiến đấu trong đêm qua nên cơ thể khá là mệt mỏi. Dù đã uống Linh Quang Đơn nhưng có vẻ vẫn chưa thấm thía gì. Với tình trạng này không biết họ có thể thi đấu tốt được không?
“Thôi, bắt đầu lẹ đi, đợi mỏi cổ!”
“Ừm vào trận lẹ coi.”
Khán giả nôn nóng hối thúc. Dẫn chương trình thấy vậy liền nói ngay:
“Các đội đều đã đông đủ. Tôi sẽ giải thích sơ qua về vòng thi thứ hai này!” Dẫn chương trình khẽ liếc xuống cuốn sổ trên tay và nói tiếp: “Vòng thi thứ hai này mang tên là Chiếm Cứ!!”
“Ồ… là sao?”
“Chiếm Cứ hả? Nghe hay à nha!!”
Thấy khán giả thích thú, dẫn chương trình mỉm cười nhẹ rồi búng tay một cái. Ngay sau đó, từ trong không khí xuất hiện hàng ngàn giọt nước. Những giọt nước ấy kết lại tạo thành bốn quả cầu to trên sân.
“Được rồi, mời mọi người nhìn lên đậy.” Dẫn chương trình nói to.
Khán giả ngay lập tức nhìn vào những quả cầu nước đó. Bên trong quả cầu đang chỉ có màu xanh của nước bỗng xuất hiện hình ảnh một vật gì đó. Nó trông giống như một tòa tháp kiểu nhỏ, ở trên được điêu khắc vài hình ảnh tinh xảo. Trên đầu ngọn tháp là một viên đá, ở mỗi quả cầu các viên đá có màu sắc khác nhau, bao gồm các màu: xanh, đỏ, tím, vàng. Xung quanh mỗi ngọn tháp là một vòng tròn lơ lửng, mang màu sắc của viên đá nằm ở trên.
“Đó là gì vậy?” Khải Minh thầm hỏi. Đây cũng là câu hỏi cảu đông đảo mọi người đang có mặt. Không để mọi người chờ lâu, dẫn chương trình giải thích ngay:
“Thưa quý vị, thứ các vị đang thấy đây được gọi là Tháp Cứ Điểm. Trong cuộc thi này, mục tiêu của các đội là chiếm các Tháp Cứ Điểm. Cứ sau một tiếng bắt đầu tính từ thời gian bắt đầu cuộc thi, các đội sẽ nhận được 100 điểm ứng với mỗi tháp chiếm được, lưu ý điểm này sẽ được cộng với điểm của vòng thi thứ nhất tạo ra điểm tổng, điểm tổng sẽ quyết định kết quả của cuộc thi. Về cách chiếm cứ thì rất đơn giản, các đội chỉ cần đứng vào trong đó và đợi cho đến khi viên đá ở trên sáng lên và hiển thị huy hiệu của đội tuyển trên đó.”
Dẫn chương trình dừng lại, khẽ liếc mắt vào những cô gái đang đứng phía dưới. Những cô gái này lập tức đem một chiếc khay đựng vài thứ gì đó rồi đem đến cho từng đội. Đặt trên mỗi khay là 5 chiếc huy hiệu mang hình đại diện cho từng trường.
“Mời các đội