dám làm tình với em… anh… anh xử nó…
Vy nghiêm mặt nhìn gã, nhéo mũi gã nói:
– Nữa… cũng cái tật du côn du đãng không bỏ… chưa nghe người ta nói gì thì đã nổi nóng rồi… Em… em nghĩ chắc tụi mình chỉ làm người tình thôi… để xem sau này thế nào đã… chứ em còn học Đại Học… em chưa lấy chồng lúc này đâu…
Gã nghe như thế thì mừng lắm… muốn nhảy cỡn cả lên luôn:
– Nghĩa là em đồng ý hả?
– Uhm… nhưng chỉ làm người yêu… người tình thôi… không làm vợ anh đâu nha…
– Hi hi… thì làm người yêu trước đã… sau này… anh sẽ làm em có bầu… rồi… lúc đó em phải cưới anh thôi… làm sao em thoát được…
– Xí… anh đừng có hòng… nếu em có… có chắc là của anh không mà ở đó bày đặt nhận… xí…
Vy chưa kịp nói gì tiếp thì đã bị gã ôm chặt, đặt lên môi cô một nụ hôm thắm thiết, ngăn không cho cô nói gì nữa. Gã hôn Vy rất lâu, hai tấm lưỡi lùa vào nhau. Cả hai rúc vào nhau tìm hơi ấm giữa đêm lạnh giá.
Trải qua thật nhiều chuyện, nhất là sau chuyến đi hai ngày vừa qua, Vy thấy mọi thứ như đã có sự sắp đặt của ông trời. Nếu nói theo như ý của ông bà xưa, ai là người phá trinh con gái thì cô gái ấy sẽ thuộc về người đàn ông đó. Vy thuộc về Phong như là việc mà số phận đã định sẵn vậy. Vy đến với những người con trai trước kia như cô đã từng yêu như Hiếu, hoặc là như với anh chàng Đô ở miền biển, và mới đây nhất là anh chàng Hoà đen, rồi còn nhiều, rất nhiều người nữa… ai cũng đã đưa được dương vật vào cơ thể cô nhưng chưa từng có ai đâm sâu được vào tận trái tim cô như là Phong vậy. Mới đầu là nỗi sợ hãi, ghê tởm nhưng càng dần về sau, mỗi lúc ở bên Phong, Vy mới thấy cô thật là chính mình, thoải mái bộc lộ những khát khao thầm kín, những dục vọng dù là có thấp hèn nhất… ở những nơi đó, Vy đều có thể dễ dàng chia sẽ với Phong. Cả hai ôm hôn nhau một lúc rồi mới rời nhau ra. Vy đang say đắm thì Phong đã nháy mắt với cô. Gã chỉ về hướng công viên rồi nói:
– Vy ah… giờ tụi mình vào công viên đó đi chơi chút… tìm con chó lúc trước… nha em…
Vy đứng đó tần ngần rồi lắc đầu:
– Thôi… chuyện đó để mai tính đi anh… bữa nay em cũng mệt rồi… em muốn về nhà thôi… không thích ở ngoài đường nữa… mình về phòng em đi nha…
– Hi hi… được… vậy là đêm nay chỉ hai đứa mình thôi nha…
– Ừa… xa nhau cũng lâu rồi, không biết khả năng của anh giờ thế nào. Đêm nay để em kiểm tra coi ‘trình độ’ anh dạo này có khá hơn không… hi hi…
Cả hai dắt tay nhau cùng trở về nhà của Vy. Tay Phong nắm chặt tay Vy.
Sau chừng ấy năm lăn lộn ở cuộc đời, cuối cùng Phong mới tìm được người con gái như Vy… gã nhất quyết sẽ không bỏ tay Vy ra đâu. Phong biết là nếu yêu Vy, khó khăn sau này của gã còn rất nhiều. Một gia đình gia giáo như ba mẹ Vy sẽ khó mà chấp nhận nếu biết Vy đang yêu một người như gã. Nhưng gã không sợ… đến giờ phút này thì gã còn sợ gì nữa chứ… gã nhất quyết đấu tới cùng…
HẾT
Chân thành cảm ơn sự quan tâm, những ý kiến đóng góp của các bạn về truyện Biển Gọi.
Ban đầu mình viết truyện này chỉ là từng chap nhỏ, nghĩ sao viết vậy, thích gì viết nấy rồi sau thì lại cố gắng xâu chuỗi thành một cốt truyện hoàn chỉnh. Có thể kết thúc truyện sẽ không như mong muốn của các bạn, nhưng theo quan điểm của mình, cái gì mở đầu thì sẽ kết thúc từ thứ đó sẽ hay nhất. Truyện viết đến đây mình vẫn còn khá nhiều ý tưởng, nhưng khai thác mãi một nhân vật sẽ không còn hay nữa, tốt nhất là nên tìm hướng mới.
Mong các bạn tiếp tục đóng góp, mình sẽ cố gắng nhiều trong các truyện sau nữa.
Chân thành cảm ơn,
Tác giả: traidamdulich