nơi này lắm. Sẵn đi ra phía sau của tầng, lấy vài cái áo phơi ngoài đó vô để xếp vô vali, không tí nữa lại quên.
Vừa bước ra thì gặp ngay Hằng, chẳng biết cô ta ở đó từ bao giờ nữa. Cô ta mặc cái quần jean ngắn với cái áo thun trắng, nhìn rất xinh với cái vóc dáng cao ráo đó. Tuy vậy hình như cô ta có tâm sự, nhìn có vẻ trầm tư lắm. Tôi đi ra sau vỗ vào vai 1 cái làm Hằng giật mình.
– chị không ngủ trưa mà ra đây ngắm cảnh à?
– ừ, mình ngủ không được, ra đây hóng gió tí. Thế cậu ra đây làm gì.
– Em ra lấy mấy cái áo. Tối nay về.
– Vậy…à.
– Vâng, chơi bữa giờ cũng đủ rồi, về đi làm nữa. Mà chú đâu rồi mà để chị thơ thẩn ngoài này 1 mình vầy.
– Ông ấy mới chạy ra bên khách hàng có chút việc rồi.
– Vâng.
Tôi và Hằng đứng nói chuyện một tí, cả 2 tâm sự và hiểu nhau thêm một tí, tự nhiên thấy thương cô ả, nói chung là do hoàn cảnh nên mỗi người có mỗi nỗi niềm tâm sự và cách sống khác nhau. Cuộc sống mà, tôi cũng thấy chẳng có gì đáng trách cả. Dù là bia ôm, xe thồ, bốc vác hay gì gì đi nữa thì đó cũng là cuộc sống.
– Rồi Hằng cũng sẽ có cho mình 1 mái ấm và cuộc sống riêng vui hơn thôi.
– ừ, mong là vậy.
– Hằng cũng đã đến tuổi lập gia đình, Vương nghĩ nên mau rời xa ông ấy để tự kiếm cho mình 1 cuộc sống mới, 1 người mới phù hợp để nên duyên vợ chồng.
– Hằng cũng đã suy nghĩ rồi. Hằng sẽ tìm kiếm 1 cuộc sống khác.
– ừ, vậy tốt.
– Vương tuy chưa lớn lắm nhưng có vẻ hiểu sự đời nhiều đấy chứ.
– Cũng sơ sơ.
Nói 1 hồi thì cũng chả biết nói chuyện gì nữa, cả 2 cứ đứng nhìn ngó mây gió, thi thoảng liếc nhìn Hằng, nhìn kĩ thì Hằng cũng rất xinh và phảng phất nét quyến rũ của người đàn bà. Tuy gương mặt đó thoáng lên nỗi buồn xa xăm nhưng cũng chẳng thể làm mất điểm của gương mặt dễ nhìn đó. Liếc mắt vài lần thì cũng bị bắt gặp, tuy nhiên tôi chẳng ngại ngùng mấy tình huống đó. Mà thôi, có lẽ nên về phòng thì hơn, lỡ đâu chị Trâm dậy không thấy lại đi tìm.
– Thôi Vương lấy đồ rồi về phòng đã.
– ừ…
– tạm biệt Hằng, sau này có duyên thì gặp lại.
Quay lưng nhưng chưa kịp bước đi thì có cái gì đó níu giữ khiến tôi chần chừ, tôi nhìn Hằng lần nữa như thể là lần cuối rồi sẽ không bao giờ gặp lại. Hằng cũng nhìn tôi, có lẽ là 2 cái nhìn giống nhau. Và chẳng biết ma xui hay quỷ dẫn lối, mà trong lúc đó tôi lại hôn má Hằng. Hằng cũng khá bất ngờ nhưng đứng im không né tránh. ừ thì cũng chỉ là một cái hôn thôi, mất mát gì đâu mà.
Được voi thì đòi Hai Bà Trưng, tôi hôn tiếp bên má còn lại. Khi thấy Hằng lần nữa không phản ứng thì tôi đưa môi lại gần môi Hằng. Định bụng là nếu Hằng né tránh thì thôi, chẳng sao cả. Lúc này tim đập mạnh hơn, cảm xúc cũng ở đâu dâng lên, cảm giác sướng sướng.
Khi những cảm giác lâng lâng đang chạy ngang dọc trong người cùng với những câu hỏi bay nhảy trong đầu thì Hằng đã chụp lấy đầu tôi kéo về phía trước. Đúng, đó là một nụ hôn, một nụ hôn ngọt lịm. Cái cảm xúc hôn người lạ và là lần đầu thì luôn ngây ngất. Tôi ôm Hằng rồi hòa nhịp với nụ hôn ấy. Cả 2 hôn nhau cũng khá lâu, 2 cái lưỡi đá nhau, quấn lấy nhau rồi thám hiểm ngọ nguậy lung tung trong miệng.
Ở dưới dương vật cứng lên, đòi hỏi, mãnh liệt như muốn đâm thủng cái quần chui ra vậy. Bàn tay tôi cũng bắt đầu tham lam thám hiểm trên lưng Hằng, lần mò xuống cạp quần rồi đặt nhẹ lên vòng 3 tròn trịa. 2 bàn tay bóp những cái đầu tiên, phê lắm, nhưng Hằng cũng không từ chối, để tôi tự nhiên sờ nắn. Công nhận là bóp đít phụ nữ đã tay thật, mà lại là phụ nữ có nhan sắc nữa chứ. Sướng và nứng kinh khủng.
Tay phải mạnh dạn đưa lên, bóp lấy bầu vú đang vun cao trong chiếc áo mỏng, Hằng không mặc áo ngực nên tôi bóp 2 bên vú đến mỏi cả tay. Vú Hằng có lẽ to hơn vú chị Trâm 1 chút, nhưng về độ săn chắc thì không bằng, còn mông Hằng thì tôi nhất thời chưa đánh giá được vì nãy giờ chỉ mới bóp đít qua lớp vải jean. Nhưng có lẽ cũng không kém gì chị là mấy. Cặc trong quần có lẽ cũng đã rỉ nước.