Hừ…ai dám cười , em sẽ cho biết tay ngay. À.. công ty xây dựng hiện nay thế nào rồi , mấy ngày hôm trước Lưu Tam có gọi điện thoại cho em , nói rằng muốn nhận thầu kiến thiết một đoạn của quốc lộ chuẩn bị làm, em chưa dám đáp ứng hắn , hiện tại đoạn đường cái này tiền đầu tổng cộng quá lớn , trong mắt rất nhiều người đây là một miếng thịt mỡ thơm ngon , cho nên chằm chằm nhìn vào , em bây giờ là thư ký chủ tịch Huyện, ánh mắt soi mói của mọi người nhìn vào em cũng rất nhiều, cho nên em không dám cho hứa hẹn điều gì với Lưu Tam , chuyện này em nhờ chị giải thích rỏ ràng cho hắn biết, chứ không thì trong lòng hắn ấm ức chẳng vui.
– Chuyện này chị biết, Nhị Cẩu ,em hãy nhớ cho kỹ , phạm pháp rối loạn kỷ cương dù chuyện nhỏ cũng không thể làm , tiền đồ của em quan trọng hơn , ở đây Lưu Tam hắn không dám nói gì đâu , chuyện nặng nhẹ hắn cũng biết chứ, còn về chuyện công ty xây dựng thôn Lê Viên, chị sẽ nghĩ ra biện pháp , không làm được kỹ thuật cao , chúng ta có thể nhận làm những công trình bình thường không đặt yêu cầu cao , làm rồi từ từ tích lũy kinh nghiệm, chờ sau này khi đã có nhân viên kỹ thuật giỏi cùng với tích lũy kinh nghiệm , thiếu gì công trình mà làm , nơi nào cũng có ,đâu nhất thiết phải làm ở đây.
– Hì..ai cũng thông tình đạt lý giống như chị vậy thì tốt rồi.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu có một loại cảm giác, hắn muốn cứ như vậy cả đời có cuộc sống như người bình thường vậy, nhưng ý định này là một suy nghĩ xa xỉ khi đã dấn thân làm người ở chốn quan trường, thân sống trong quan trường , giống như đi ngược dòng nước , không tiến tới thì sẽ thối lui , mình không tiến bộ , người khác tiến bộ , đó chính là mình đang lùi bước, mà một khi lùi bước thì tiền đồ xem như là đã tiêu tan.