Việt để ra đúng một tháng tập đạp xe và cố tình phơi nắng. Nước da chàng đã đen sạm như dân đạp xe cyclo chuyên nghiệp.
Mấy ngày đầu, hai bắp chân chàng đau nhức và tê chồn, dần dần quen đi và bây giờ càng đạp, Việt càng thấy khỏe một cách lạ thường.
Như thường lệ, trưa nay Việt rà xe lại con đường cụt trước cửa dòng nữ tu kín trên đường Cường Để, cạnh Hải Quân Công Xưởng. Con đường thực rộng nhưng chĩ dài chưa đầy 50 thước. Hai bên lề đường, những quán cơm bình dân, xe nước mía và hàng rong đủ thứ san sát nhau. Khách hàng chính của khu chợ ăn uống này là dân phu và thầy thợ trong Hải Quân Công Xưởng ra ăn tnla và điểm tâm. Ngoài ra, cũng còn mấy người đạp cyclo đậu xe ở đây đón khách trong cư xá sĩ quan gần đó, hoặc mấy anh lính Hải Quân ở các chiến hạm đi bờ cũng ghé vào đây đợi chờ nhau.
Ngay sau tuần đầu đạp được xe một mình, Việt đã rà xe lại khu này, la cà ăn uống và đón khách. Lúc đầu Kỳ còn theo chàng, hai, ba tuần sau, Kỳ tẻ ra đi hướng khác kiếm ăn, lâu lâu mới gặp Kỳ tại đây. Nhưng phạm vi hoạt động của Kỳ cũng chỉ dọc theo bến Bạch Đằng và trong khu vực Hải Quân. Bởi vậy, dù không đi chung với nhau, nhưng hai người cũng gặp nhau cả ehục lần mỗi ngày. Kỳ còn ham bắt mối chạy lên, chạy xuống, còn Việt la cà ở khu chợ ăn uống này nhiều hơn là đạp xe vòng vòng như Kỳ. Vì đã có một cô gái lọt vào mắt chàng.
Cô nàng thường mặc áo hồng nên lúc đầu chàng tự đặt tên eho cô ta là Cô Gái áo Hồng, nhưng lúc sau này Việt biết eô nàng tên Xuân.
Xuân có mặt gần như hàng ngày tại khu chợ ăn uống này. Nàng quen hầu hết dân bán hàng ở đây. Cứ vào khoảng trưa trưa, khi dân Hải Quân Công Xưởng ra ăn cơm là nàng có mặt, la cà cho tới chiều, đợi khi thợ thuyền ra về nàng mới về.
Việt đã để ý ngay tới Xuân, chàng bám sát nàng và đã bắt mối chở nàng về mấy lần. Cái nghĩ của Xuân úp úp, mở mở. Nàng đón mấy người thợ mua ba thứ lặt vặt lấy từ Hải Quân Công Xưởng ra. Chẳng có món gì đáng. Năm ba cây đinh, một khúc dây thừng. Mọi người ở khu chợ ăn uống này dều biết Xuân làm nghề ấy. Riêng Việt lại nghĩ khác, ehàng đã đánh hơi thấy nhiều điều đáng nghi ngờ ở người con gái luôn luôn mặc áo hồng này. Những món nhỏ nhặt mà nàng mua bán hàng ngày không đủ nuôi sống chính bản thân nàng. Nhất định còn điều gì bí ẩn khác nằm sau vụ mua bán lẻ tẻ này.
Việt nhất định phải tìm cho ra. Chàng đẩy xe vào sát một gốc cây lớn, chậm ehạp tới quán cơm chi Ba. Bỗng có tiếng Kỳ gọi chàng:
– Anh Việt, ăn cơnl trưa hả.
Việt quay lại, chàng ngạc nhiên vì Kỳ vừa chở Xuân tới không biết thằng này đón cô nàng ở đâu. Chàng cười hì hì:
– Sao mà khéo quá vậy, tao eũng đang định đi tìm mày ăn cơln. Lại có cả eô Xuân nữa, bữa nay vừa trúng mối đây. Bao hai người ăn cơm luôn.
Xuân cười toe toét:
– Hôm nay mới ra mà gặp anh Việt bao ăn, thế nào cũng phát tài rồi.
Kỳ cúng cười theo:
– Anh tà tà mà trúng mốỉ hoài; còn tôi đạp lên, đạp xuống từ sáng tới giờ mới chở được eô Xuân từ bến đò cột cờ Thủ Ngữ về đây. Tiền không đủ uống cà phê nữa.
Xuân liếc Kỳ mộe eái thực dài.
– Gớm, cái anh này. Anh chở em một chuyến bằng bốn, năm lần người khác, còn muốn gì nữa.
– Tôi có nói gì cô đâu, chĩ phân bì với anh Việt thôi mà. Số anh ấy cái gì cũng tốt cả; tiền kiếm dễ, gái cũng nhiều. Tự do, thoải mái chẳng ai phiền hà gì. Còn tôi
đầu tắt mặt tối, làm ăn cực khổ, tiến kiếm chẳng đủ sống. Kiếm mòn con mắt cũng không được cô nào. Cầu trời cho một bà; già cũng được, sứt, què, đui, chột gì cũng cam, vậy mà cũng ehẳng có ai.
Xuân đập mạnh lên vai Kỳ, cười sặc sụa:
– Thôi đi ông, như vậy còn chưa đủ sao đòi gì nữa.
Kỳ nháy Xuân một cái thực nhanh, nhưng Việt đã thấy ngay, chàng đoán là Kỳ còn chở Xuân đi đâu nữa chứ không phải chỉ từ cột cờ Thủ Ngữ tới đây; Việt định hỏi nhưng chợt nhớ ra phải cẩn thận, nếu không Xuân nghi ngờ thì khó eó thể điều tra. Chàng làm bộ nói lảng sang chuyện khác.
– Thôi, mấy người vô đây làm một bụng đi, ở đó mà kể lể hoài.
Chàng tới chiếc ghế dài kê sát tường, kéo ra một chút, định mời Kỳ và Xuân ngồi, bất ngờ Việt thấy một gói đồ để dưới gầm ghế, chàng nắm kéo ra, không ngờ gói giấy bục mạnh văng tứ tung. Chị Ba bán cơm la lên:
– Trời ơi, anh Việt, anh hại tôi rồi. Gói đồ của ông thợ gửi cho cô Xuân đó. Đổ hết trơn rồi kìa.
Kỳ và Xuân cũng vừa đi tới, Việt thấy mặt Xuân thoáng tái đi, nhưng nàng giữ được bình tĩnh ngay.
– Có gì đâu, có chú thợ hứa cho ít xi măng, xin về cho người bạn láng lại cái bếp bị bể bữa trước đó mà.
– Làm gì mà chị Ba quýnh lên vậy.
Việt lật đật lấy tay vun mớ xi mãng lại, chàng nhận ra ngay đây không phải là xi măng, đó là một hợp chất trong đó có xi măng trộn với nhiều chất khác, hình như
có cả mạt cưa nữa. Linh tính báo cho chàng hay có đìêu gì không ổn. Việt biết gần đây trong Hải Quân Công Xưởng đang thí nghiệm nhiều phát minh mới cho cuộc chiến chống du kích. Nếu chàng không lầm thì nhất định gói xi măng này phải là một loại hợp chất gì đó trong phòng thí nghiệm.
Như vậy có nghĩa Xuân là người của địch, đang thi hành công tác trộm những bí mật quân sự tại Hải Quân Công Xưởng!
Trong lúc Xuân không để ý, Việt tiện tay lùa thêm mớ cát trộn vô gói xi măng. Chằng cười thầm; phen này cho tụi bay phân chất chơi, với gói hợp chất trộn cát này, cơ quan tình báo địch sẽ đánh giá cuộc thí nghiệm nào đó như số không to tướng. Gói mớ xi măng lại đàng hoàng, Việt bảo Xuân:
– Thôi, được rồi đó. Cô Xuân muốn để đâu?
Xuân nói với Kỳ:
– Anh Kỳ đem ra xe dùm em đi, chúe xíu nữa nhờ anh chở về luôn.
Kỳ lật đật ôm gói xi măng ra xe; chàng còn ngoái cổ lại nói:
– Nêú vậy ăn xong là phải đi ngay, tôi không neo xe chờ cô đâu đấy nhé.
Xuân cười thực tươi:
– Được mà, có gì đâu mà anh lo giữ vậy. Ăn xong rồi chúng mình đi ngay. Em cũng ehỉ muốn ghé đây xem có gì không rồi phải đi bán mấy món đồ hôm qua mưa được nữa.
Việt cười hì hì:
– Thế là mày trúng mánh rồi nghe Kỳ. Phen này khỏi phải chạy đôn chạy đáo nữa nghe.
Xuân đầp nhẹ lên vai Việt la nho nhỏ:
– Cái anh này, chỉ đượe cái chọe quê không hà.
Việt làm bộ dọa:
– Được cô nói tôi chọc quê nhé. Mai mốt có ai đồn đại gì thì đừng nói tôi lắm chuyện nghe chưa.
Xuân nhìn Việt ngạc nhiên:
– Ủa, bộ anh Kỳ nói với anh hết trơn rồi à.
Việt cười ha hả, nói đại:
– Tụi tôi là anh em nối khố mà, có cái gì không nói cho nhau nghe. Chỉ có cáe cô mới dấu dấu, diếm diếm.
Thực tức cười.
Xuân nhìn Kỳ đang tơn tơn trở lại, nàng nghiến răng:
– Để anh ấy tới đây sẽ biết tay em. Vậy mà lúc nào cũng thề sống, thề chết giữ kín đó. May mà chưa có gì, cái miệng đã bô bô lên rồi. Kỳ cũng vừa tới nơi, Việt nói ngay:
– Có phải vậy không hả Kỳ?
Kỳ chẳng biết ất giáp gì, thấy Việt hỏi vậy, chàng đáp liền:
– Chứ còn gì nữa.
Chưa nói hết câu, Xuân đã nhẩy xổ tới véo vào tay Kỳ
thực mạnh, nàng day diếm.
Vậy mà còn trơ trơ cái mặt ra mà nói nữa.
Kỳ bị véo đau, mặt nhăn nhó:
Trời ơi, đau quá, buông ra mà, ai nói cái gì đâu?
Xuân càng làm tới:
– Còn chối nữa. Anh Việt biết hết chơn chuyện tụi
mình rồi kìa.
– Biết cái gì?
– Còn cái gì nữa, chuyện tối hôm qua.
Kỳ vội vàng đưa tay bị miệng Xuân lại, nhưng không
kịp nữa, nàng đã tuông ra rồi, chàng than trời:
– Trời đất, không ai đánh mà em khai hết trơn, anh Việt có biết gì đâu.
Xuân ngơ ngác nhìn Việt, chàng đang cười ha hả:
– Tôi đoán già, đoán non thế mà trúng ngay bóc, hèn gì thằng Kỳ hồi này đạp cong xương sống, cố kiếm tiền bao gái.
Xuân vội buông Kỳ ra, nhẩy lại Việt, Kỳ níu nàng lại:
– Em định làm eái gì đó, tại em nói tùm lum chứ có ai tra khảo gì em đâu.
Xuân vưa buồn cười vừa tứe mình, nàng trợn mắt nhìn Việt, rủa:
– Đồ quỉ hà bá eái anh này, làm người ta nói hết trơn.
– Thì trai chưa vợ, gái chưa chồng, có gì đâu mà dấu dấu, diếm diếm.
Sợ Việt nói um xùm, Xuân níu Việt ngồi xuống, nói nho nhỏ:
– Kêu cái gì ăn đi, anh biết rồi thì thôi, đừag có nói tùm lum nghe anh, quê lắm đó. Em lớn hơn anh Kỳ mấy tuổi mà.
– Được rồi, nhất đinh là không nói cho ai nghe rồi,
nhưng mà bữa nay cô Xuân chi địa đấy nhé, chịu không?
Xuân cười khúc khích:
– Đòi hối lộ hả, thôi cũng được đi, miễn là anh ngậm
cái miệng lại thì ăn uống gì cũng được hết. Thực ra em
với anh Kỳ chưa có gì đâu.
Xong ngay. Chị Ba ơi, cho đa cơnl tấm với hai eái
trứng gù ốp la nghe. Cô Xuân bao đó.
Rồi không để ai kịp nói gì, Việt tiếp ngay:
– Cả thàng Kỳ nữa nghe, dĩa của nó cũng có hai cái hột gà ốp la đó. Phải không mày, tẩm bổ mà.
Biết Việt chọc quê mình, Kỳ cười hề hề cầu tài, còn Xuân cũng không biết nói sao, chỉ nhìn Việt pha trò rồi lắc đầu cười.
Một lúc sau chị Ba mang mấy dĩa cơnl lên; mọi người ăn uống thực vui vẻ, Xuân eũng mừng trong bụng, vì không thấy ai thắc mắc gì vụ gói xi măng. Thực ra đây là điều sống chết của nàng. Được chỉ thị của Cục Tình Báo Quân Đội Nhân Dân. Bằng mọi giá, nàng phải lấy cho được những hợp chất đang thí nghiệm trong Hải Quân Công Xưởng; Đó là một công thức mới làm ghe bằng xi măng. Đã mấy lần đem được mẫu hợp chất về, nhưng kết quả eủa các cuộc thí nghiệm trước ehưa hoàn thành, nên không có gì quan trọng. Hôm qua nhận được tin cuộc thí nghiệm đã hoàn tất và hợp chất đang được sản xuất hàng tấn để đúc chiếc ghe đầu tiên. Xuân đã đặt mua được mẫu hợp chất “pro xi măng” đó. Cái gói mà