tôi đã yêu em thật lòng sao, nếu ko sao tôi lại lo lắng, quan tâm, và thấy thương em khi em bị như thế… Tôi tưởng tôi chỉ muốn đóng gạch em thôi mà, và phang được em xong tôi sẽ lại ruồng bỏ em như bao nhiêu đứa con gái dại dột khác thôi mà. Thật khó hiểu… Nhưng thôi, nghĩ làm gì nhiều, kệ nó, đến đâu thì đến…
Cứ mải lo chuyện của em mà tôi cũng quên mất cả việc của tôi, tôi phải đến sớm để chuẩn bị tài liệu cho sếp mà, trời ạ, đến chiều sếp đi họp mà chưa xong tài liệu thì ai đưa mặt ra chịu phạt thay tôi đây. Thế là con xe của tôi lại lao đi vun vút, đường thì đã đông người hơn, nhưng kim tốc độ trên đồng hồ xe tôi thì ko giảm…
Phù! 12h30 rồi à. Cuối cùng thì cũng kịp xong, giao tập tài liệu cho con bé thư kí để nó chuyển cho sếp, tôi thấy nhẹ cả người. Nghĩ lại quãng thời gian chạy đua với đống tài liệu từ sáng tới giờ mà tôi lại thấy rùng mình. Một đêm đóng gạch 3 hay 4 cái thì ko mệt, thế mà có mấy cái tài liệu lại mệt thế này. Nhưng cảm giác khi hoàn thành xong thì đều giống nhau, đều rất dễ chịu và thoải mái.
Tôi lại chợt nhớ đến em, ko biết sáng nay em có bị muộn giờ làm bài ko nhỉ? Tranh thủ lúc ăn trưa, nhắn tin hỏi thăm em cái xem sao.
– “ Em à, tình hình thế nào? Làm bài tốt chứ?’
– “Hi, anh. Em làm tốt ạ, cảm ơn anh nhìu. Ko có anh thì sáng nay em ko biết làm sao cả”
– “Có gì đâu, đó là nghĩa vụ, trách nhiệm, và quyền lợi của anh mà. Thế sáng nay ko bị muộn chứ?”
– “ Dạ, bị muộn 10p. Nhưng cô vẫn cho vào. Anh đang ở công ty à?”
– “Ừ, anh đang ăn cơm, em ăn chưa?”
– “ Em ăn bánh mì rồi, thường thì em sẽ đạp xe về ăn với chị ở nhà, nhưng hôm nay ko có xe về nên em ăn tạm cái bánh mì. Mà cái xe của em, anh gửi ở đâu để tối em qua lấy mang đi sửa?”
– “ Em ko phải lo, cái xe anh đã gửi an toàn rồi. Chiều nay em vẫn phải học à? Mấy giờ em về? Anh đến đón em về nhé?”
– “ Chiều nay em vẫn phải kiểm tra tiếp. Chắc 5h mới được về. Thôi, em về cùng với đứa bạn cũng được, anh ko phải đón em đâu, làm phiền anh ngại lắm. Em ôn bài chút đây, anh nghỉ trưa đi. Cảm ơn anh nhiều.”
Vậy là tốt rồi, ko có điều gì đáng tiếc xảy ra. Tôi cũng thấy vui vì đã giúp được em. Và vui vì hôm nay, chắc tôi cũng đã ghi điểm được khá nhiều với em. Cứ đà tiến triển này, cái ngày phang em chắc cũng ko còn xa lắm…
Đúng là một ngày kì lạ, buổi sáng thì chạy hùng hục như ma đuổi, rồi cắm đầu vào cái đống tài liệu ko có một giây để thở. Buổi chiều, sếp đi rồi thì lại rảnh rang. Lướt hết web nọ đến web kia. Mấy thằng ngồi cạnh tôi đang chụm đầu vào xem sex thì phải, thấy chúng lén lén lút lút. Việc đéo gì phải lén lút, sếp có nhà đéo đâu mà sợ…
Ngồi nghe nhạc chán, tôi lại vào xem có gì mới ko. Thú thật, vào tôi ít khi xem phim, chỉ thích đọc truyện, mà nhất là các chuyện đi lừa gái rồi phang gái của các cao thủ dâm dục học, đọc để thấy rằng mình ko phải là thằng khốn nạn, vì chả lẽ cuộc đời này lại nhiều thằng khốn nạn thế sao. Đọc để rút kinh nghiệm, áp dụng vào thực tế. Tôi rất thích đọc chuyện của MROOC, kỹ năng tán gái, lừa gái, chơi gái và dung hòa gái của huynh ấy thật đáng ngưỡng mộ. Tôi chơi xong là tôi lượn luôn, vì tôi ko thể đối phó được với những cái đuôi lằng nhằng, và ở một thời điểm, tôi thường chỉ có một hoặc cùng lắm là hai rau thôi. Thế nên, có những thời gian tôi chẳng có cái rau nào, chẳng có cái bím nào để chơi, chẳng có cái máng nào để vét, đành nằm nhà đọc truyện sex trong mà thủ dâm một mình. Còn anh MROOC thì ko thế, anh ấy có tài năng dung hòa các rau, một lúc anh ấy có đến 5 hay 7 loại rau, thích ăn rau gì thì lấy rau ấy, ko ăn thì để đấy, lúc thích lại ăn. Anh ấy có thể dung hòa được nhiều mối quan hệ, và vì thế, có lẽ chả bao giờ anh ấy phải tự thủ dâm cả (tất nhiên, trừ trường hợp đặc biệt). Nói vậy để thấy bác MROOC rất tài tình trong cái chuyện này.