– Vậy à, cũng dễ hiểu thôi mà. Vì nó ngày nào cũng được em chăm sóc, được em quan tâm, nó vui nên nó sẽ nở hoa thôi. Anh ghen tỵ với nó đấy.
– Hì, sao lại ghen tỵ ạ?
– Vì nó được ở gần em, ngày nào cũng được nhìn thấy em…
– Anh lại trêu em… Thôi em đi đây. Gặp anh sau nhé!
– Ừ! Đi cẩn thận nhé.
Rồi em leo lên và đạp xe đi. Em xa dần tôi và để lại một mùi hương thật dịu dàng trong gió. Tôi hít thật sâu như muốn nuốt trọn cả cơn gió ấy vì ko muốn bỏ sót một chút hương thơm nào của em cho kẻ khác thưởng thức được. Nó ko phải là mùi nước hoa xa xỉ, ko phải mùi downy một lần xả quảng cáo ầm ầm trên tivi, không phải là mùi dầu gội En-chen-tơ ngây ngất hương thơm cho tình yêu cơ hội (cái này xin mượn lại nguyên câu slogan trong quảng cáo dầu gội En-chen-tơ), bởi những cái mùi ấy ko thể làm tôi đê mê và thích thú đến vậy. Nó chính xác là mùi của em, mùi của một cô gái mới lớn còn trong trắng thơm tho, tinh khiết. Cái mùi của da thịt mơn mởn mịn màng chưa bị xoa bóp, cọ sát, liếm láp hay kích thích bởi bàn tay, cái lưỡi hay là khúc thịt cưng cứng của những tên háu gái thèm khát nào đó (trong đó chắc chắn có cả tôi, cả bác, và nhiều anh em trong …… nữa).
Cứ mỗi lần gặp em, cái khao khát chiếm đoạt, khao khát được sở hữu trọn vẹn em, được dày vò, được nghiền nát em trong sự thèm muốn đến tột cùng lại trỗi dậy trong tôi. Khao khát ấy cứ lớn dần, lớn dần. Nếu mà em đọc được suy nghĩ của tôi mỗi khi đứng trước em, chắc em sẽ sợ và ghê tởm tôi lắm, bởi toàn là những hình ảnh hoan lạc, giường chiếu, toàn là những cảnh đóng gạch đầy dâm dục và đồi trụy. Nhưng biết sao được, sự thật là thế, và gặp em ,tôi thực sự chỉ nghĩ đến thế. Nếu em biết rằng ẩn sau cái vỏ ngoài bảnh bao và lúc nào cũng tỏ vẻ lịch lãm kia lại là một cái đầu đen tối, một trái tim ham muốn chiếm đoạt em đến tột cùng, một khúc thịt cứng ngắc, dựng đứng với những đường gân, mạch máu nổi lên chằng chịt, loằng ngoằng, chắc em sẽ ghê tởm tôi, quăng cả cái giỏ lan vào mặt tôi…
Biết vậy, nhưng đâu phải lỗi do tôi, lỗi là tại em thôi, ai bảo em quyến rũ quá, ngon lành quá, tròn trịa quá, mơn mởn quá. Tôi tin là thằng nào hay lên miệng nói rằng mình đàng hoàng, đứng đắn, là đàn ông đích thực, rồi phê phán tôi là đểu, là hám gái, thì khi gặp em Bống rồi cũng sẽ trở thành giống tôi thôi, có khi còn đen tối và đểu hơn nữa ấy. Cầm lòng trước em dường như là điều không thể với những thằng hám gái và máu đóng gạch đích thực (hay nói ngắn gọn hơn là với các anh em ).
***
Buổi tối, tắm rửa xong cũng thấy mệt và muốn ngủ sớm. Trước khi đi ngủ, nhắn cho em cái tin đã, vì mấy hôm rồi ko nhắn gì.
– “Em đi về chưa?”
– “Dạ, em về rồi. Đang xem phim tí tẹo rùi đi học bài ạ”
– “Vậy à, mấy ngày hôm nay, anh cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy. Nhưng nghĩ mãi mà ko biết là thiếu cái gì. Đến chiều nay, khi đi làm về và được nhìn thấy em và được nói chuyện với em, anh mới tìm ra được câu trả lời đấy. Em xem phim vui, học chăm chỉ, rồi ngủ ngoan nhé”.
Tôi định thêm vào câu cuối là “nhớ em”, nhưng nghĩ lại, có lẽ chưa đến lúc, chưa đúng thời điểm. Chỉ cần buông mấy câu lửng lơ, bâng quơ như thế là được rồi. Mình nói nhớ sớm quá, em nó lại nghĩ mình đùa cợt với nó, ko nghiêm túc, chưa gì đã nhớ với nhung, nên thôi, ko nói câu đó nữa, tránh để em nó nghĩ sai về mình – à chết nhầm, nghĩ đúng về mình chứ
Tin nhắn trả lời của em:
– “Ừm, chúc anh ngủ ngon”
Và đúng là đêm ấy tôi ngủ ngon thật, đúng là được người đẹp chúc có khác. Thú thực, đêm nào trước khi đi ngủ, tôi cũng đều ước là trong giấc mơ đêm ấy tôi sẽ được đóng gạch em, thế mà chưa thấy đêm nào thành hiện thực cả. Cũng có hôm mơ thấy đóng gạch, nhưng mà lại ko phải em, mà lại là đóng cái mụ béo ở phòng cuối. Gọi là mụ béo thôi chứ bà ta cũng chỉ khoảng 70 chục ký, cao 1m50, hơn tôi hai tuổi, chưa chồng con gì, mụ này chắc lâu ko được đóng nên nhìn thấy zai ngon là mắt cứ sáng lên. Đúng là tôi ham đóng gạch thật, nhưng phải là hàng tàm tạm, trông ngon ngon, chứ đóng mụ béo ấy thì chắc gì chym đã cương lên nổi, rồi lại mang tiếng là liệt dương, đồn đi cả xóm thì có mà ế vợ. Mịa, mỗi lần xóm có đi chơi hay ăn uống gì là toàn phải tránh xa mụ ấy, ko thì mụ ấy cứ kiếm cớ mà xán vào. Mấy thằng trong xóm bị mụ ấy xơi rồi đấy. May mà tôi còn tỉnh táo đấy chứ ko thì giờ đã mệt phờ, chả còn sức ngồi đây kể chuyện cho anh em đâu…
Sáng hôm sau tôi phải hẹn giờ dậy sớm, vì phải chuẩn bị nốt cho xong mấy cái tài liệu cho sếp đi họp. Đáng lẽ ra đêm hôm trước phải làm muộn, nhưng mệt quá nên té về sớm, sáng hôm sau đi sớm bù lại cũng được.
Đi qua phòng em chỉ thấy bà chị đang lúi húi lau dọn, chả thấy em đâu. Thấy tôi dắt xe máy ra, bà ấy nhìn lên và chủ động chào tôi:
– Chào em, hôm nay đi làm sớm thế?
– Dạ vâng, chào chị, em có việc nên đi sớm hơn chút. Chúc chị một ngày tốt lành và chiều nay em về chị sẽ bán hết số hàng đang có – tôi vừa nói vừa nhe răng cười.
Bà chị cũng cười nắc nẻ và chúc lại tôi:
– Cảm ơn em, chị cũng chúc em một ngày vui vẻ
– Vâng, sáng ra đã được nói chuyện với chị thì chắc chắn sẽ là một ngày vui vẻ rồi. Em Bống nhà mình đi học chưa hả chị?
– Nó vừa đi được vài phút xong.
– Dạ, thôi, em đi đây
Tôi nói rồi vút ga phóng đi.
Hic, đã đi học rồi. Giá mình sớm hơn vài phút thì có phải được gặp em rồi ko. Mình đi làm sớm hơn mọi ngày mà vẫn còn muộn hơn em đi học, thảo nào ngày thường chả bao giờ lúc đi làm thấy em cả. Ơ, nhưng biết đâu đấy, trên đường đi lại gặp thì sao, em cũng vừa mới đi thôi mà…
Vậy là tôi đi chầm chậm và quan sát kỹ xung quanh. Còn sớm nên đường vẫn chưa đông người, hy vọng sẽ thấy em.
Kia rồi, cái bóng dáng quen thuộc. Mái tóc đuôi gà, thân hình cân đối, cặp mông tròn trịa… Nhưng sao em lại dắt xe nhỉ? Em bị hỏng xe chăng?
Tôi nhấn ga vụt lên rồi tiến sát lại gần em. Em hơi giật mình khi thấy có xe máy phanh gấp gần mình, rồi khi nhận ra tôi, em ko giấu nổi vẻ ngạc nhiên, rồi lại nhoẻn cười. Trời ạ, đang phải dắt xe đi bộ mà vẫn cười được.
– Có chuyện gì thế em, em bị hỏng xe à?
– Vâng. Em vừa đi được một đoạn thì xe hết sạch hơi, chẳng biết bị cán phải đinh hay là hỏng gì nữa… Em đang tìm chỗ sửa xe nhưng còn sớm quá nên chả thấy cửa hàng nào mở cả – em nói với giọng bực mình xen lẫn chút lo lắng.
Em thì lo lắng, còn tôi thì lại mừng thầm. Cảm ơn trời đã cho tôi cơ hội ngon lành thế này, đúng là trời thương kẻ bất lương mà he he.
– Thế này nhé, em cứ đứng đây đợi anh, anh sẽ mang xe đạp của em về xóm, rồi quay lại đây chở em đến trường, ok?
– Thế thì muộn mất anh à, hôm nay em có bài kiểm tra, sắp muộn giờ mất rùi – em nói mà như sắp khóc.
Quả thật, giờ mà dắt xe quay lại xóm thì mất thời gian lắm. Tôi nhìn quanh. Bố khỉ, chả có cửa hàng sửa xe nào cả, thậm chí cũng chưa có hàng quán nào mở cửa mà gửi nữa, với lại sáng ra đã gõ cửa vứt xe vào nhà người ta, người ta ko chửi bố cho ấy à.
Chợt trong đầu tôi lóe lên một tia sáng. Đúng rồi, cây xăng, ngay sau khúc cua chỗ kia có một cây xăng, cây xăng thì lúc nào chẳng mở cửa, nó bán 24/24 mà. Nghĩ vậy tôi bảo em:
– Em đứng đây, đợi anh 5 phút.
Nói rồi tôi dặt chiếc xe đạp của em chạy một mạch, thoắt cái đã dẽ vào khúc cua. Không hiểu sao lúc ấy tôi chạy nhanh thế, cứ như là tôi đang bị muộn giờ kiểm tra chứ ko phải là em. Đúng là khổ vì gái là cái khổ êm ái mà. Còn em thì vẫn đứng đó ngơ ngác cùng với cái xe máy của tôi….
Tôi phi xồng xộc vào trong cây xăng, dựa cái xe vào góc rồi hổn hển nói với chị nhân viên bơm xăng khi mà mắt bà ấy vẫn tròn ngơ ngác vì ko hiểu điều gì:
– Chị cho em gửi cái xe đạp nhé, chiều em qua em lấy.
Nói xong tôi lại định lao vù đi vì ko muốn em phải đợi lâu, nhưng đã bị bà ấy gọi giật lại:
– Ko được, sao lại gửi xe ở đây, đây có phải chỗ gửi xe đâu…
– Thôi, chị thông cảm cho em gửi nhờ ở đó, có sao đâu…
– Nhưng lát hết ca là chị về rồi, để đó mất ai chịu…
Tôi cũng hơi bực mình, nhưng chẳng lẽ lại nổi cáu, mình đang cần người ta mà. Rồi như bản năng, tôi móc ví lôi ra tờ 100k và dúi vào tay bà ấy:
– Chị làm ơn cho em gửi nhờ. Em đang vội mà, lát nữa ai thay ca thì chị bảo người đó trông giúp em. Chiều em qua lấy, thế chị nhé, cảm ơn chị…
Thấy bà ấy có vẻ xuôi xuôi, tôi chạy đi luôn. Chắc em đang sốt ruột lắm.
Tôi lại chạy hùng hục về chỗ em, thấy tôi em định đang định mở miệng nói gì đó thì tôi đã nói trước:
– Lên xe đi, anh chở đến lớp, nhanh ko muộn giờ…
Em cũng chẳng hỏi thêm gì cả, vội vàng leo lên. Tôi rồ ga phóng vù đi. Hình như em định nói gì đó, nhưng vì tôi phóng nhanh quá, gió cứ ù ù bên tai nên em ko muốn nói sợ tôi mất tập trung…
Lại phanh két xe. Và em lại vội vàng nhảy xuống. May mà trước khi chạy vào lớp em vẫn kịp nói mấy câu:
– Cảm ơn anh, nói chuyện với anh sau nhé, em vào lớp đây, hình như bị muộn rồi…
Nhìn bước em tất tả chạy vào lớp mà tôi thấy thương em quá. Sao lạ nhỉ, cái cảm giác này lạ lắm, chả có nhẽ