hít Liên thêm chút nữa rồi cả 2 vào nhà tắm vệ sinh, ngủ tới sáng.
Sau lần đó với Ba Phát, Ngọc Cúc viện nhiều lý do kiên chồng gần cả tháng, nàng thương anh và lo lắng cho anh. Nàng âm thầm đi xét nghiệm. Thật may mắn, âm tính. Ba Phát còn may mắn hơn. trãi gần 7,8 năm tình trường không có chút phòng bị nào mà vẫn chưa mắc bệnh. Đối với hắn BCS chỉ là vật trang trí làm tăng thêm cảm giác cho đối tác hắn phục vụ. Nhưng cũng vì phần các món ăn ngán ngẫm nên hắn thường dùng bao để tăng phần kích thích cho hắn. Số phụ nữ mà hắn không dùng bao khi quan hệ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn đi massage hay chơi gái thì tự gái đeo bao cho hắn. Cũng chẵng được mấy lần. Đời có câu: “của thiên trả địa” Hắn lấy của các bà thì lại mất vào chuyện khác. Giờ gom số tiền còn lại của bà Liên đi buôn. Bà Liên vận động mấy cô, mấy anh công nhân thuê nhà trọ của bà tranh thủ buổi tối ra đường
gần khu công nghiệp để kiếm thêm. Bà Liên dự định nhận hàng của Phát rồi giao lại cho mấy hộ trong nhà đem bán để cải thiện thu nhập.Cái ngày Ngọc Cúc không mong muốn đã đến. Ba Phát nhờ ông Tú dắt qua nhà Khánh Long để đặt vấn đề mua hàng. Long đồng ý ngay, vậy là từ nay có thêm mối để giao hàng. Thị trường ở các khu công nghiệp đa số là đồ sida dạt ra nên chỉ cần giá rẻ mà đẹp là bán được, không quan trọng chất lượng lắm. Đến nhà thấy cơ sở của Long cũng nhỏ lẽ nhưng cũng bày được khoản 20 máy may,
vắt sổ các loại. Trên lầu 1 là vải cắt sẳn và hàng tồn ở 2 phòng kho khác nhau. Long dẫn Phát đi tham quan nhà, Cúc không đi theo, nàng đang chăm con ở tầng 2. Ba người đi lên sân thượng rồi Long gọi Cúc kêu chục lon bia lên uống. Khi đi ngang tầng 2 Ba Phát liếc nhìn Cúc trong bộ đồ bộ ở nhà ngồi chơi với con. Cúc bắt gặp ánh mắt đó và quay mặt đi. Một ánh mắt như người tình cũ, một cái né tránh với quá khứ, cái cảm giác như việc mới xảy ra ngày hôm qua dù đã hơn cả tháng. Nhậu lai rai được vài lon, Ba Phát đặt vấn đề giá cả luôn với Long. Thỏa thuận giá cả xong thì cả 3 nhậu tiếp.
– Vậy giá cả thỏa thuận rồi nha anh Long, cuối tuần này tui qua lấy hàng nha.
– Cuối tuần này cũng được mấy giờ anh qua?
– Vậy mấy giờ anh có ở nhà, ban ngày tui có công chuyện.
– Tuần này tui đi đám cưới thằng bạn trong công ty có gì anh qua báo trước tui sắp xếp hàng sẳn.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Ba Phát:
– Tầm 6 giờ hơn được không anh Long?
– Ừ thôi để tui sắp hàng sẳn rồi để dưới đất, có bã ở nhà giao hàng cho anh cũng được.
– Được rồi cho tui số điện thoại anh chị luôn để khi nào tới tui alo.
– 0xxxx, 0xxxxx
Xong việc cả 3 cùng nhậu hết mấy lon rồi ra về. Tối đó Long dặn vợ:
– Cuối tuần anh Ba qua lấy hàng, anh để sẳn dưới đất có gì em mở cửa cho ảnh vô lấy.
Không biết vô tình hay hữu ý nghe câu này Ngọc Cúc giật mình (không lẽ ảnh biết chuyện rồi xem mình là hàng, còn kêu để cho người ta lấy) – Cúc giật mình vì nhớ lại cảnh cách đây hơn 1 tháng. Giờ nàng lại bị đưa vào tình thế khó xử.
– Thôi cũng được, nhưng giá cả anh thương lượng thế nào?
– Thì mình lấy lời chút ít thôi, để mối làm ăn lâu dài.
– Không được mình phải lấy giá cao một chút để bù lại…
– Bù lại cái gì em?
– Thì… bù lại những lúc mình bị lỗ, mà nói trước anh đừng cho gối đầu rồi hắn lặng luôn đấy.
– Ừ anh biết rồi, ngủ đi em.