Paris thôi. Vậy đó.
– Vậy đó là sao vậy chị?
Marie-Anne dò xét Emmanuelle đang cố tỏ ra thản nhiên bấtcần. Độtnhiên cô đổi chiếnthuật, giọng trở thành mơn trớn vuốt ve.
– Em thì chả hiểu tại sao chị lại chung thủy như thế?
– Chị đâu có lý do gì để nhịn vụ đó đâu.
– Tôi không có nhịn chi hết: tôi không thích ai hết. Giản dị vậy thôi.
Marie-Anne bĩu môi, suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:
– Chị muốn nói là nếu chị thèm muốn ai là chị làm tình với họ liền chứ gì?
– Chắc là vậy.
Marie-Anne nói với giọng châm chọc và thách thức:
– Chị chứng tỏ điều đó bằng cái gì?
Emmanuelle nhìn lại cô bạn, lưỡng lự một chút rồi nói đột ngột:
– Tại tôi đã làm như thế rồi.
Marie-Anne như bị điện giật. Cô đứng bật dậy rồi lại ngồi xuống, gấp chéo chân, để hai tay lên đầu gối, nói với giọng như cô giáo bắt gặp quả tang học trò nói dối:
– Chị thấy chưa, chị còn nói chị không ngủ với ai khác anh Jean nữa không?
Emmanuelle kiên nhẫn cắt nghĩa:
– Nhưng tôi không lăm chuyện đó khi ở Paris. Trên phi cơ. Trên chuyến phi cơ đưa tôi đến đây. Em có hiểu không?
Marie-Anne nói với giọng không tin tưởng:
– Nhưng với ai vậy?
Emmanuelle ngẫm nghĩ một chút rồi nói thẳng:
– Với hai đàn ông mà tôi không hề biết tên.
Marie-Anne đnh bơ như đó là chuyện không đáng kể, hỏi tiếp:
Họ xịt vô chị chứ?
– Đúng vậy.
– Họ đút tưốt luốt vào chị chứ?
– Chứ sao nữa?
Bàn tay Emmanuelle tựđộng đặtlênbụng. Marie-Anne nói như ra lệnh:
– Chị vừa làm lấy vừa kể cho em nghe đi.
Nhưng Emmanuelle chỉ lắc đầu, không nhúc nhích.
Marie-Anne thúc giục:
– Chị kể đi?
Emmanuelle nghe lời, mới đầu còn ngượng ngùng sau càng kể cànghăng, khôngbỏ sótmột chi tiếtnào, chỉ ngừng sau khi tả cái anh chàng đẹp như tượng Hi Lạp ấy đã làm ăn ra sao. Marie-Anne lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng lại đổi tư thếngồi… Cô gáì tỏ ra vẻ chẳng xúc động chi hết, sau cùng chỉ hỏi:
– Chị có cho anh Jean biết không?
– Không.
– Chị có gặp lại hai gã đó không?
– Chắc chắn là không rồi?
Marie-Anne tó ra không muốn biết thêm điều gì nữa, vào lúc này.