chủ, tên họ La này lại yêu ngôn hoặc chúng đã bị ta trừng trị rồi, còn ai không phục, cứ lên tiếng.
Đúng lúc này, hàng trăm giáo chúng bất ngờ vây kín mọi người xung quanh với cung tiễn đã được giương sẵn với một loạt khẩu hiệu được hô vang “Nhật Nguyệt Thần Giáo, Bách chiến bách Thắng, Đông Phương Giáo Chủ, Văn Thành Võ Đức, Thiên Thu Vạn Đại, Thống Nhất Giang Hồ.” Một Loạt những khẩu hiệu được hô vang, Khúc Dương cùng Hướng Vấn Thiên và những người có mặt ở đó nhận thấy tình thế bất lợi, tất cả đều không dám phản đối nữa. Tối hôm đó, tại phòng của Khúc Dương:
– Hướng tả sứ, huynh nghĩ thế nào về chuyện này.
– Nhìn bề ngoài, giáo chủ bỗng nhiên phát điên, Đông Phương Bất Bại ra tay cứu mọi người, nhưng ta vẫn cảm thấy có rất nhiểu điểm bất ổn trong chuyện này. Còn Đồng Bách Hùng và cũng tiễn thủ rõ ràng là do Đông Phương Bất Bại đã sắp xếp từ trước.
Khúc Dương cũng gật đầu lên tiếng:
– Ta cũng đồng ý với ý kiến của Hướng tả sứ. Nhưng chúng ta hoàn toàn không có chứng cứ. Càng huống hồ gì ngày mai Đông Phương Bất Bại sẽ vào ở điện Thừa Đức rồi.
– Đi được bước nào hay bước đó vậy, việc bố trí cho giáo chủ thế nào rồi?
– Đã đưa đi trong đêm rồi, nhưng chúng ta hoàn toàn không biết là đưa đi đâu. Mong sao lần này Đông Phương Bất Bại đừng làm quá đoạn tuyệt.
– Quả thực một núi không chứa nổi hai hổ, Đông Phương Bất Bại bấy lâu nay âm thầm bồi dưỡng nhân sĩ, lung lạc lòng người. Đại quyền trong giáo đã hoàn toàn rơi vào tay hắn. Lần này đối với hắn mà nói là một cơ hội tuyệt vời. Sao hắn có thể bỏ qua được.
– Đúng vậy. Hướng tả sử, xem ra việc Đông Phương Bất bại kế vị đã định sẵn rồi chúng ta chỉ còn cách tự bảo vệ mình và âm thầm dò tìm tung tích của giáo chủ.
Hai người sau khi bàn bạc xong, Hướng Vấn Thiên liền đi ra khỏi phòng của Khúc Dương. Hai hôm sau nghi lễ nhậm chức của Đông Phương được diễn ra vô cùng trang trọng với sự chứng kiến của hàng ngàn vạn giáo chúng trên đỉnh Hắc Mộc Nhai. Đông Phương bất Bại lên ngôi Giáo chủ của NNTG một cách dễ dàng khuất phục hàng vạn giáo chúng. Chỉ có Hướng Vấn Thiên cùng Khúc Dương là nghi ngờ về chuyện này và cũng chỉ có Doanh Doanh, con gái của Nhậm Ngã hành là nhìn thấy rõ chuyện này. Sau lễ nhậm chức, Doanh Doanh tìm đến Khúc Dương và nói với ông:
– Khúc thúc thúc, Đông Phương Bất Bại đã đánh lén cha con, khi con tỉnh dậy nấp sau chân ghé, dã nhìn thấy thúc ấy đánh lén cha con rồi.
Khúc Dương vội vàng bịt miệng cô bé ngây thơ lại, rồi nói thầm vào tai nàng:
– Đại tiểu thư, chuyện này không được nói bừa, người hãy nhớ cho dù nhìn thấy cũng xem như không nhìn thấy. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Giữ được rừng xanh không lo sau này không có củi đốt. Người hiểu ý thuộc hạ chứ.
Nhậm Doanh Doanh khẽ gật đầu. Khúc Dương thở phào nhẹ nhõm. Coi như ông đã giữ lại được tính mạng của cô bé Doanh Doanh. Sau đó hai người còn tìm thấy bí kíp Quỳ Hoa Bảo Điển giấu trong thư phòng của Nhậm Ngã hành, Khúc Dương xem qua và dẫn Doanh Doanh đến giao cho Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại cầm “Quỳ hoa bảo điển” trên tay, trong lòng vô cùng vui mừng phấn khởi. Hắn không giết Doanh Doanh, ngược lại con vô cùng ưu ái cô bé, còn phong cho cô bé làm Thánh cô của NNTG, có uy quyền chỉ sau hắn. Từ đây, ngọn núi Hắc Mộc Nhai đã thay tên đổi chủ, bắt đầu cho một cuộc chiến mới…