lão ma đầu này hút cạn” Nhậm Ngã Hành đang thi triển Hấp tinh đại pháp, đến nỗi sắp biến Tả Lãnh Thiền thành phế nhân thì bỗng nhiên thấy đau nhói vùng ngực, không sao chịu được, hắn nghĩ “ chết rồi, nội lực của ta sao lại bị tắc nghẽn, không điều khiển được nữa” Hắn vội vàng thu hồi nội lực, đánh Tả Lãnh Thiền một trương văng ra xa và bay lộn về chiếc kiệu của mình. Tả Lãnh Thiền thoát chết trong gang tấc. Nhậm Ngã Hành thầm nghĩ “ bây giờ, chỉ có nhanh chóng trở về trên núi để trị thương rồi nhanh chóng tìm tung tích của Doanh Doanh, mối thù của Tuyết Tâm tạm thời nhẫn nhịn vậy” hắn âm thầm điều hòa chân khí, bình tĩnh lên tiếng:
– Nội công của Tả chưởng môn quả không tầm thường, tại hạ bái phục, bái phục. Hôm nay NNTG của ta Thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu muốn tiêu diệt hết các ngươi, quả thực dễ như trở bàn tay vậy nhưng sau này, nếu truyền tin ra ngoài, nói NNTG của ta ức hiếp các ngươi thì không hay lắm. Ta cho các ngươi một cơ hội nữa, hãy trở về mà làm nốt những việc tâm nguyện của các ngươi, một tháng sau đích thân ta sẽ dẫn ba vạn giáo chúng xuống núi, quét sạch cái gọi là NNKP của các ngươi. VỀ
Sau tiếng quát, kiệu của Nhậm Ngã Hành lại bay vút lên không trung rồi khuất hẳn sau lùm cây. Bóng kiệu của Nhậm Ngã Hành khuất hẳn rồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này Trưởng môn nhân phái Thái sơn mới lên tiếng:
– Tả trưởng môn, may mà có huynh, nếu không NNKP của ta đã bị tên ma đầu này diệt sạch rồi. Võ công của hắn, vừa nãy chúng ta đều đã nhìn thấy, bây giờ muốn tiêu diệt tận gốc ma giáo, là chuyện không thể nào. Vì vậy ta đề nghị mọi người phải đoàn kết chặt chẽ với nhau, thiết lập lại một liên minh NNKP mới. Như vậy, một tháng sau mới có thể chống lại sức tấn công của Ma giáo. Mọi người thấy thế nào.
– Ý kiến rất hay, mọi người phải đồng tâm hiệp lực, chỉ cần NNKP chúng ta một lòng đoàn kết, sớm muộn gì cũng có thể diệt sạch Ma giáo. Nhưng ngôi vị Ngũ nhạc Minh chủ thì sao? – Tả Lãnh Thiền lên tiếng
– Ta thấy trong mấy người, võ công của tả trưởng môn cao nhất, để huynh giữ ngôi Minh chủ NNKP, thiết nghĩ mọi người sẽ không có ý kiến.
– Vậy…quá xem trọng rồi, Tả mỗ không dám đảm trách.
– Thiên môn sư huynh, vậy NNKP chúng ta tổ chức đọ kiếm tranh ngôi Minh chủ, mười năm một lần tại Thái Sơn Ngọc Hàng đỉnh, thế nào? – Nhạc Bất Quần liền lên tiếng.
– Nhạc tiên sinh, còn đọ kiếm gì nữa, không phải vừa rồi mọi người đều thấy chỉ có mình Tả trưởng môn là đấu ngang ngửa với Nhậm Ngã Hành hay sao, hơn nữa, Minh chủ của NNKP lần trước chính là sư phụ của Tả trưởng môn, thì lần này, dù có tỉ thí nữa, vẫn sẽ là tả trưởng môn thắng thôi. Hơn nữa, ma giáo đã tuyên bố một tháng sau sẽ quyết chiến với NNKP chúng ta. Đại sự lâm đầu, không phải luôn tuân theo quy tắc. Tả trưởng môn đừng nên khước từ nữa.
– Được các vị không chê, tả mỗ ta cũng sẽ khong khước từ nữa. NNKP ta mặc dù phân tăng ni đạo tục nhưng lòng chính nghĩa luôn luôn đồng nhất, từ nay NNKP ta sẽ chung mối thù, như cây liền cành, cùng chống lại kẻ thù.
Tả Lãnh Thiền trở về núi Tung Sơn mà suy nghĩ miên man “ Lúc nãy, tên ma đầu Nhậm Ngã Hành hoàn toàn có thể dồn ta vào chỗ chết, tai sao hắn lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy chứ. Thật khó nghĩ, Hấp tinh đại pháp của Nhậm Ngã Hành uy lực kinh người, chỉ cần thi triên thêm một chút toàn bộ chân khí của ta sẽ không còn nữa, cho dù không chết cũng sẽ thành phế nhân, chuyện này chắc chắn có khúc mắc. Thôi, không suy nghĩ nữa, việc trước mắt là phải làm sao để một tháng sau có thể đối phó với Nhậm Ngã Hành. Hấp tinh đại pháp cơ bản là hút nội lực của người khác. Nếu có thể giấu đi nội lực, hắn sẽ không thể hút được, hoặc là luyện nội lực thành một hình thái khác. Quyết định như vậy đi”.
Nhậm Ngã hành trở về đứng trước thi thể của Tuyết Tâm, lòng đau đớn vô cùng, càng căm phãn hơn khi biết trước khi chết, nàng đã bị lũ người chó má NNKP hãm hiếp tơi bời. Đẩy thi thể Tuyết Tâm vào hồ băng, hắn gằn giọng “Tuyết Tâm, nàng hãy an nghỉ đi, ta thề, sẽ bắt bọn người NNKP từng người một phải cúng tế nàng”.
Nhậm Ngã Hành trở về bản doanh, hắn gọi thiên hạ đệ nhất Danh y sát nhân Bình Nhất Chỉ đến và hỏi han về nội thương của mình, Bình Nhất Chỉ nói:
– Giáo chủ xin bớt đau lòng, hãy lấy sức khỏe làm trọng, theo thuộc hạ thấy, mặc dù nội thương của giáo chủ không nghiêm trọng, nhưng lại chứa ẩn một tai họa rất lớn, cơ thể của người tập trung nội lực của hơn mười cao thủ chính tà, nhưng tất cả đều do hấp thu mà có, nếu như bình thường, giáo chủ có thể dùng nội lực bá đạo đẻ áp chế. Một khi gặp phải cao thủ đối đầu, nội lực tiêu hao, những nội lực bị trấn áp này sẽ phản tác dụng. nếu không kịp thời bổ cứu, sẽ có một ngày…
– Cứ nói
– Thuộc hạ sợ giáo chủ không thể áp chế số nội lực đó, dẫn đến kinh mạch đứt đoạn, độc hỏa thiêu thân.
– Bình Nhất Chỉ, vậy ngươi có cách gì để điều trị không?
– Bệnh của giáo chủ, đã không có thuốc có thể chữa trị. Cách duy nhật hiện giờ là giáo chủ không thể tiếp tục tu luyện thần công đại pháp. Cũng không thể sử dụng thần công đại pháp nữa. Chờ đến sau này, khi toàn bộ nội công hấp thụ được tiêu tán hết, mới điều dưỡng tức khí. Đây mới là cách chữa trị tận gốc.
– Ta không tin những ngoại lực đó có thể áp đảo nội lực của ta
– Dùng nội lực áp đảo chắc chắn sẽ sinh ra lực phản kháng. Lợi ít hại nhiều, xin giáo chủ hãy suy xét.
– Bình Nhất Chỉ?
– Có thuộc hạ.
– Chuyện này không được truyền ra ngoài. Kẻ nào tiết lộ phải giết.
– Vâng, thuộc hạ tuân mệnh. Thuộc hạ lấp tức rời khỏi, thoái ẩn giang hồ, giữ kín bí mật. không có truyền hiệu của giáo chủ, sẽ tuyệt đối không bước lên Hắc Mộc Nhai.
Bình Nhất Chỉ vừa xuống núi khỏi, thì Đông Phương Bất Bại vào bên trong cùng mười mấy hộ pháp đại cao thủ của NNTG:
– Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.
– Đông Phương Bất Bại, sao ngươi lại đến đây.
– Thuộc hạ đã do thám tin tức của Đại tiểu thư, đi giáo chiến với NNKP một phen. May mà không phụ sự ủy thác của giáo chủ. Đã đưa đại tiểu thư bìh an trở về Hắc Mộc Nhai.
Hắn vừa dứt lời thì có mọt người bế một cô gái khoảng hơn mười tuổi, đang bất tỉnh nhân sự đi vào trong. Nhậm Ngã Hành vội lao tới và hỏi han:
– Doanh Doanh, Doanh Doanh của ta sao rồi?
– Lúc thuộc hạ cứu Đại tiểu thư đã là như vậy. thuộc hạ đã truyền nội lực mấy lần nhưng vẫn không có tác dụng.
Nhậm Ngã Hành vội vàng bế con gái mình lên sảnh, truyền nội lực vào người để giải cứa Doanh Doanh. Đông Phương Bất Bại kiên nhẫn chờ đợi từng động thái của Nhậm Ngã Hành, đến khi Nhậm Ngã hành cảm thấy kinh mạch đảo loạn, đúng như lời Bình Nhất Chỉ nói thì Đông Phương Bất bại lao vút tới điểm thẳng một chưởng vào phía sau gáy của Nhậm Ngã Hành, bị trúng đòn đánh lén, Nhậm Ngã Hành không sao kiểm soát được đầu óc, nội công ngoại lực phát ra liên miên, trong đầu hắn nhìn đâu cũng thấy hình ảnh của Tuyết Tâm. Nhậm Doanh Doanh lúc này đã tỉnh, kịp nhìn thấy thúc thúc của mình đánh lén cha, nhưng cô không kêu la mà vội vã nấp vào phía sau trốn tránh. Đám nam nhân kêu la “Giáo chủ điên rồi” và lao vào khống chế nhưng bị Nhậm Ngã Hành lần lượt từng chưởng đánh chết hết. Đông Phương Bất Bại mỉm cười tự mãn đi ra ngoài, để mặc Nhậm Ngã Hành điên dại tàn sát giáo chúng. Khúc Dương và Hướng Vấn Thiên chạy đến thấy vậy liền hỏi Đông Phương Bất Bại :
– Giáo chủ sao lại bị như vậy?
– Không biết, sau khi Giáo chủ quay về, trở nên như vậy, lẽ nào vì chuyện Phu nhân qua đời lại đả kích quá lớn
– Tề trưởng lão, Ngô trương lão và mấy trăm giáo chúng khác đã chết dưới tay giáo chủ, chúng ta nên nghĩ cách chế ngự tạm thời giáo chủ lại đã, nếu không NNTG sẽ bị diệt vong mất. – Hướng Vấn Thiên lên tiếng.
– Mặc dù thần trí của giáo chủ không tỉnh táo. Nhưng võ công thì không mất đi. Muốn tiếp cận ông ấy lại là chuyện khó càng thêm khó. Mặc dù Đông Phương Bất Bại này bất tài. Nhưng cũng không muốn nhìn thấy NNTG chém giết lẫn nhau. Ta nghĩ, để ta tiếp chưởng. Hướng Tả sứ và Khúc Hữu sứ các ngươi tiếp ứng bên ngoài. Nếu như Đông Phương không may chết dưới tay giáo chủ. NNTG này sẽ giáo cho các ngươi.
Nói đoạn, Đong Phương Bất Bại dùng khinh công lao vun vút tới đấu trưởng lực với Nhậm Ngã hành, tiếng nổ rền vang trời. được một lúc, hắn giả vờ thua và chạy lùi về phía sau. Nhậm Ngã hành điên dại đuổi theo. Từ trên cao, một chiếc cũi thép đổ xuống, nhốt chặt Nhậm Ngã Hành vào trong đó. Khiến hắn không sao thoát khỏi. Đông Phương Bất Bại lúc này lên tiếng:
– Tâm trí Giáo chủ lúc này mê loạn, trong thời gian ngắn không thể bình phục, ta đề nghị, nên đưa ông ấy đến nơi khác điều trị trước. Chờ đến khi ông ấy khỏe lại, sẽ về xử lý giáo vụ. Ý các vị thế nào.
– Việc này…Bổn giáo không thể không có giáo chủ. – Hướng Vấn Thiên tỏ ý lo ngại.
– Đông Phương phó Giáo chủ đã dùng võ công và trí lược để cứu chúng ta. Ngôi vị Giáo chủ nếu không phải do Đông Phương phó giáo chủ làm thì ai còn có thể làm phục tùng giáo cúng chứ. – Đồng Bách Hùng, người cùng âm mưu phế truất Nhậm Ngã Hành của Đông Phương lên tiếng.
– Khoan đã, chuyện thừa kế ngôi vị giáo chủ hãy tạm gác lại. Càng huống hồ chuyện giáo chủ phát điên, nghi vấn trùng trùng càng phải được điều tra thật rõ ràng. – Người lên tiếng phản đối là La trưởng lão.
Hắn vừa dứt lời thì ngay lập tức bị Đồng Bách Hùng dùng một trưởng đánh thẳng vào ***g ngực khiến hắn bị bắn ra xa cả chục mét rồi gục xuống chết ngay tại chỗ. Sau khi ra tay xong, Đồng Bách Hùng tiếp tục lên tiếng thị uy:
– Đông Phương phó giáo chủ vố sẽ là người thừa kế ngôi vị Giáo