“ Lão già cảm khái.
“Ngài…… vậy ngài biết được cháu là ai ngay từ ban đầu sao?” Long hoảng hồn thốt lên.
“Chàng trai trẻ! Có rất ít chuyện trên đời này có thể qua khỏi con mắt lão đầu ta……. cháu tuy đã hoàn toàn tu thành ma thể nhưng vẫn còn đó khí tức nguyên thể ban đầu……. chỉ đến khi đạt đến cảnh giới kia…… thật là……” Lão già quay sang nhìn Long nói lấp lửng đầy vẻ tiếc hận.
Long mặt đen rồi, lão biết hết mà còn chui vào đầu hắn giở trò làm hắn sợ muốn teo dái…… sao mà mấy lão già hắn gặp đều càng già càng giống trẻ con vậy nhỉ.
“Ngài…….. cháu có thể gọi ngài là ông không?” Long rất tò mò với lời nói của lão già, nhìn vào đôi mắt đục ngầu của lão mà hắn cảm nhận được sự yêu thương……. sự yêu thương chân thật nhất nên hắn thế mà cảm giác được sự ấm áp, thứ tình cảm mà đã rất rất lâu rồi hắn chưa có được từ sau khi bị bắt đi.
“Được…… chàng trai ngoan…..” Ông lão nở nụ cười hiền từ nói.
“Ông…….. làm sao ông biết sư phụ cháu nha?” Long vui mừng kéo cái ghế còn lại ngồi sát cạnh ông lão, hắn không biết vì sao lại rất tự nhiên nắm lấy cánh tay thon gầy của lão mà xoa bóp nữa…… nó giống như bản năng của hắn vậy.
“Haha…….. hữu duyên thiên lý năng tương ngộ cơ mà……. có duyên ắt sẽ gặp thôi chàng trai….” Ông lão không nói nên Long cũng biết chuyện mà không đề cập nữa.