Trưa hôm đó, bà Mai gọi điện thoại hẹn gặp Hoàng bàn công việc mà ông Mạnh chồng bà nhờ bà giúp, Hoàng cho bà Mai địa chỉ để gặp mặt…
Hoàng là bạn cũ của bà Mai, thật ra thì anh ta bằng tuổi với anh Mạnh nhưng học khác khoa, anh ta cũng là một trong những người đàn ông theo đuổi bà thời đại học, nhưng bà chỉ có cảm tình với anh ta còn yêu thì không. Lâu lắm rồi bà không gặp Hoàng, vậy mà bây giờ bà sẽ gặp lại anh ta trong tình cảnh phải nhờ vả, xin xỏ… Lòng tự trọng, sự kiêu kỳ của một người đàn bà khiến bà không muốn gặp anh ta một chút nào, nhưng vì chồng bà đành phải muối mặt đi năn nỉ anh ta.
Chỗ mà Hoàng hẹn gặp bà Mai là một nhà hàng nằm trên đường… đối diện với công viên nhỏ, bài trí rất thanh nhã. Góc bên trái kê chiếc piano, một cô gái trẻ đang chơi bản Danube xanh. Bà Mai nhìn quanh, không thấy ông Hoàng đâu cả.
– Xin lỗi, chị kiếm ai ? – Một người phục vụ đi đến hỏi.
– Tôi muốn gặp ông Trần Hoàng.
– À, anh Trần Hoàng ở dưới này cơ, chị là chị Mai ?
– Đúng rồi !
– Anh Hoàng có dặn em rồi, mời chị đi theo em.
Anh chàng phục vụ vừa nói vừa đưa bà Mai xuống tầng hầm theo một cầu thang uốn lượn nằm khuất sau quầy bar. Tự nhiên bà Mai lại cảm thấy hơi sờ sợ, một nỗi sợ vô hình nào đó…
– Sao lại ở dưới này ? – Bà Mai lên tiếng.
– Dạ, dưới này chỉ dành cho khách quen thôi chị ạ… – Anh ta nói.
Quả thực là bà Mai chưa thấy ở đâu tầng hầm được tận dụng như ở đây, mà lại là phòng VIP, ở các nhà hàng khác thường thì người ta đưa lên lầu. Kiến trúc sư nào đó quả có nghề, tầng hầm vốn tối tăm, đầy chuột bọ trong hình dung của nhiều người đã được thiết kế lại hết sức sang trọng.
Bà Mai nhìn thấy nơi đây được chia thành nhiều lô như ở Nhà hát lớn với những bộ salon nệm nhung, lưng ghế cao, rèm nhung phủ bên ngoài, ngồi trong đó người ta cảm thấy hết sức kín đáo. Chỉ nghe những tiếng trao đổi nho nhỏ.
– Không biết Hoàng đang ngồi ở đâu nhỉ ? – Bà Mai hơi băn khoăn.
Người phục vụ dẫn bà Mai đến cuối gian phòng, mở một cánh cửa bằng gỗ dày. Phía trong là một hành lang với lối đi trải thảm, tường ốp gỗ, ánh sáng mờ ảo.
– Tới rồi chị !
Anh ta dừng lại trước một cánh cửa, đưa tay nhấn chuông. Có tiếng lạch xạch nơi ổ khoá, anh ta đẩy cửa và đưa tay nói :
– Mời chị vào… – Còn bản thân anh ta thì vẫn đứng ngoài.
– Cám ơn cậu !
Bà Mai bước vào, cánh cửa đóng lại sau lưng. Có tiếng chào vui vẻ:
– Ah, Mai đến rồi à, anh chờ em hơn nửa tiếng rồi đó.
Người vừa nói là Hoàng, anh ta vội vã đứng lên ra đón bà Mai.
– Em xin lỗi anh Hoàng, đường giờ này kẹt xe quá.
– Không sao, em ngồi đi.
Bà Mai ngồi xuống ghế rồi đưa mắt nhìn quanh. Căn phòng này mỗi bề chừng năm thước, sàn và tường ốp gỗ toàn bộ. Sát tường kê một bộ salon bằng mây cùng màu với gỗ ốp tường. Đèn trên trần toả ánh sáng dìu dịu. Một điều nhạc du dương phát ra từ đâu đó. Trên bàn sắp sẵn mấy món thức ăn, một chai rượu ngoại. Một chiếc ly pha lê đã rót rượu, một chiếc còn trống, chắc là dành cho bà. Ông Hoàng rót rượu vào ly rồi đưa cho bà Mai:
– Nào, mừng gặp lại em, mời em !
– Rượu gì đấy anh Hoàng ?
– Cô nhắc Pháp chính hiệu đấy, không phải loại vớ vẩn đâu… – Ông Hoàng cười.
– Em… em không uống được đâu…
Bà Mai hơi bối rối nhìn ly rượu, bà cảm thấy có điều gì đó không ổn cho lắm khi chỉ có 2 người – 1 đàn ông 1 đàn bà – trong một căn phòng kín đáo như vậy, rượu vào không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
– Em đừng ngại, phụ nữ Pháp thích uống loại này lắm đấy… – Ông Hoàng vừa nói vừa cụng ly bà Mai – Mời em !
– Em chỉ uống một chút thôi đó nha !
Bà Mai lấy hết can đảm nhấp một ngụm. Hơi rượu nồng khiến bà suýt sặc, nhưng bà nén được. Rượu xuống đến đâu, bà cảm thấy nóng rần rật đến đó…
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đủ mọi đề tài, chỉ riêng chuyện công việc của bà Mai là ông Hoàng không động đến. Bà Mai cũng không dám giục, mặc dù trong lòng bà nóng như lửa đốt.
Được khoảng nửa tiếng bà Mai cố làm bộ vui vẻ hỏi:
– Công việc của anh Hoàng chắc áp lực lắm nhỉ ?
– Áp lực lắm chứ em, vì quy định một đằng mà nhu cầu của các doanh nghiệp một khác, khó mà dung hoà nhau lắm.
– Sao vậy anh ?
– Thì làm chặt chẽ quá thì doanh nghiệp kêu, còn chiều ý doanh nghiệp thì mất chức, đi tù như chơi. Ví dụ như chuyện của chồng em đó, anh cũng không biết phải giải quyết làm sao nữa, nếu biết mà không báo cáo lên trên thì khi vỡ lở thì anh chết chắc, còn nếu báo thì lại bị chồng em trách là không thông cảm…
– Thì anh cố kéo dài chuyện này khoảng 1 năm là được.
– Hơi khó đó em… – Ông Hoàng tặc lưỡi.
– Chồng em nói sau một năm sẽ thu hồi lại vốn. Anh cố giúp chồng em với, không thì chồng em chết mất…
…
Ông Hoàng trầm ngâm một chút rồi đổi qua đề tài khác.
– Lâu lắm rồi mình không gặp nhau em nhỉ ?
– Dạ phải.
– Giờ em có mấy cháu rồi ?
– Dạ 2, một gái một trai, cháu gái 19 tuổi , còn cháu trai 16 tuổi…
– Ôi trời, đã 2 con rồi mà thân hình em vẫn đẹp thế này cơ à… anh thật bất ngờ đó…
Ông Hoàng nhìn xoáy vào bà Mai, ánh mắt rực lửa. Người đàn bà này ngày xưa ông đã từng theo đuổi, đã từng thèm khát mà lại vuột khỏi tay ông, chỉ vì ngày xưa ông… quá nghèo, ông nghĩ là như vậy. Hôm nay có cơ hội ông dễ gì bỏ qua ???
– Anh cứ trêu em, em đã già rồi anh !
Ngước nhìn lên bắt gặp ánh mắt của ông Hoàng bà Mai cảm thấy rùng mình. Bà Mai sợ hãi vì ánh mắt đó bà không thể nhầm lẫn vào đâu được, đó là ánh mắt thèm khát của một con đực nhìn một con cái.
– Già đâu mà già, anh thấy em còn đẹp hơn xưa nữa…
– Anh khéo nói…– Bà Mai bẽn lẽn.
– Nào, mình uống thêm ly nữa đi em…
– Em chỉ xin chút xíu thôi, em không uống được đâu…
– OK, em nhấp môi cũng được… – Ông Hoàng cười.
Hai người lại tiếp tục ăn và trò chuyện. Cuối cùng, bà Mai không nhịn được nữa, rụt rè hỏi:
– Anh Hoàng này, thế còn cái vụ của chồng em đó, anh có giúp được không ?
Ông Hoàng trầm ngâm một lát như cân nhắc gì đó ghê gớm lắm, rồi nói:
– Thôi được rồi, vì em anh hứa sẽ lờ chuyện này cho chồng em, nhưng mà chỉ một năm thôi đó nhé !
– Ôi… Em cám ơn anh nhiều lắm ! – Bà Mai mừng rỡ.
– Sau một năm mà Hoàng vẫn chưa thu hồi lại được số vốn anh buộc phải báo cáo lên trên đó… – Ông Hoàng nói thêm.
– Anh yên tâm, chồng em nói chưa tới một năm ảnh sẽ thu hồi hết lại số vốn đó, vả lại anh cũng có phần trong đó mà.
Trong lòng bà Mai như trút được tảng đã vì cuối cùng đã xong được vấn đề quan trọng mà chồng bà nhờ.
– Mình cụng ly chứ em… – Ông Hoàng tiếp tục rót rượu cho mình và cho Bà Mai.
– Mời anh !
Vì đang vui, bà Mai không từ chối nữa mà uống cạn. Rượu bây giờ không còn cay nồng khó uống như ban đầu, mà chỉ hơi the the, khiến bà nóng rực cả người, khuôn mặt trái xoan hồng lên, ánh mắt long lanh trông đáng yêu hết sức…
Hai người uống hết chén này đến chén khác, Bà Mai không ngờ mình có thể uống nhiều đến như vậy, bà không thấy khó chịu mà chỉ có cảm giác rạo rực, đầu óc hơi chuếch choáng, nói cười vui vẻ.
– Giờ anh đã chung xuồng với chồng em rồi, chồng em mà chìm thì anh cũng chìm theo đó.
– Dạ, em biết chứ, em cám ơn anh .
– Cám ơn xuông thôi sao, em phải thưởng gì cho anh chứ ?
– Anh muốn em thưởng gì nè ? – Bà Mai hỏi khẽ.
– Anh muốn…- Ông Hoàng nhìn bà Mai chăm chú rồi đột ngột đứng lên – Anh muốn em thưởng cho anh cái mà năm xưa anh đã để vuột khỏi tay…- Vừa nói ông Hoàng vừa đi vòng ra sau lưng bà Mai.
– Ah… – Bà Mai ngưng thở, bà hiểu ý Hoàng muốn gì ở bà, bọn đàn ông đúng là…
Và rồi bà Mai rùng mình khi hai bàn tay ông Hoàng đặt lên vai bà, mấy ngón tay ông ta chạm khẽ vào nửa trên bầu ngực bà. Chiếc nịt ngực bà mặc vốn chỉ che một nửa bên dưới, nửa bên trên vồng hẳn lên trên nền áo, chắc hẳn ông Hoàng đã quan sát thấy từ đầu.
– Em đẹp quá Mai à … – Ông Hoàng cúi xuống nói khẽ.
– Em có gì đâu, anh cứ chọc em… – Bà Mai bối rối, đỏ bừng mặt – Kìa anh…
Bà Mai không biết phải hành xử thế nào. Bà không thể gạt tay ông Hoàng ra, bởi bà hiểu, làm thế chồng bà sẽ gặp cực kỳ rắc rối không chỉ trong vụ này mà trong tương lai nữa.
Bà Mai đờ cả người, hơi thở gấp gáp, hai vai bà co lại như muốn thu mình che giấu, khi cảm thấy hai bàn tay ông Hoàng từ từ đưa xuống ngực mình, nhẹ nhàng nắn bóp đôi bầu vú…
Qua hai lần vải nhưng ông Hoàng vẫn cảm thấy sức căng của cặp vú người đàn bà đang tuổi hồi xuân. Bà Mai không dám phản kháng, bà xấu hổ quay mặt sang bên. Thấy vậy, ông Hoàng khẽ lùa bàn tay trái vào khe hở giữa hai tà áo, chạm vào ngực bà. Bà Mai giật mình kêu lên:
– Ôi… Đừng mà anh Hoàng…
Đồng thời bà Mai cuống quýt quay người đi như muốn né tránh. Ông Hoàng chả buồn để ý đến tiếng kêu của người đàn bà, tay ông tiếp tục mơn man trên làn da mịn màng của bầu vú, rồi luồn vào trong chiếc nịt ngực, chạm vào đầu vú…
– Mai… Chiều anh một lần đi… – Ông Hoàng thì thầm.
Như có luồng điện giật, bà Mai vặn người, thở dồn dập, bà vội đưa tay lên giữ tay ông ta, nhưng vẫn không dám đẩy ra. Ông Hoàng tiếp tục nắn bóp vú bên phải bà Mai, ngón cái và ngón trỏ mân mê đầu vú khiến nó căng cứng lên. Bàn tay phải ông nhẹ nhàng gỡ tay bà Mai, đặt xuống đùi, rồi từ từ mở cúc