– Sao vậy anh?… vẫn còn mắc cỡ hả… con trai gì đâu mà nhát quá hà…
Công lắc đầu bảo:
– Không phải… không phải anh mắc cỡ… nhưng mọi chuyện đột ngột quá… giá như em nói trước một tiếng để anh chuẩn bị tinh thần thì hay hơn…
– Hi hi… mấy chuyện đó mắc cỡ muốn chết… làm sao mở miệng nói với anh được… mà anh yên tâm đi… anh Phong coi dữ dằn vậy chứ cũng hiền lắm… anh đừng sợ ảnh…
– Sao… sao mà người ảnh nhìn ghê vậy… toàn sẹo không hà…?
– Ờ… ảnh gặp tai nạn… trong một lần tình cờ em cứu được ảnh… giờ thì ảnh tá túc tạm ở nhà em… thôi… anh cứ hỏi hoài… hồi nãy em nói anh nghe rồi còn gì… – Vy nói vậy làm cho Công cũng ngần ngừ, anh chàng xem chừng vẫn chưa thoả mãn với lời giải đáp của Vy lắm nhưng cũng chẳng dám hỏi thăm gì nữa. Vy chủ động đổi không khí, cô thỏ thẻ với anh chàng –… mà đừng anh nhắc đến ảnh nữa… giờ nói chuyện hai đứa mình đi… Hôm bữa em cũng kêu tắm chung mà anh đâu có chịu… chơi người ta xong là chạy mất tiêu hà…
– Tại… tại bữa đó ông chủ kêu về gấp… với lại… lúc đó anh cũng sợ… mà… mà anh nhớ em nói thích mùi mồ hôi của anh mà… rủi tắm vào thơm tho rồi… em còn thích nữa không…?