nàng lại bị Thất Hứa cản dễ dàng. Trong lúc cả hai đang đọ kiếm, Khải Minh nhanh chóng áp sát bên hông Thất Hứa, dồn lực tung cước vào hắn.
Thế nhưng hắn đã kịp lùi về sau, tay nhanh như chớp chộp lấy chân Khải Minh. Tay hắn truyền một dòng điện vào chân Khải Minh khiến hắn co giật sau đó nắm bệt xuống.
Hồng Diễm cũng lao lên để ứng cứu, nhưng có vẻ không kịp rồi. Nhân tình thế đó, Thất Hứa vội né sang sau đó chưởng vào hông Hồng Diễm.
“Thôi chết!”
Hồng Diễm vội tạo một lớp màng lửa bảo vệ mình. Bức màng va chạm với đòn của Thất Hứa khiến nó rung lên, nàng bị đánh bật vào trong.
Hồng Diễm lấy thăng bằng sau đó giương kiếm, nàng vẫn ngoan cường không chịu thua. Thất Hứa nhìn nàng sau đó lấy từ trong túi một quả gì đó. Hắn ném quả đó vào Hồng Diễm. Nàng theo phản xạ vội chém nó, thế nhưng khi kiếm vừa chạm vào thì nó phát nổ. Đây chính là loại quả lúc nãy Khải Minh đã dùng để cầm chân Thất Hứa.
Hồng Diễm vội thu mình lại, tạo một lớp lửa xung quanh. Cùng lúc đó, Thất Hứa như một tia chớp xuất hiện sau lưng nàng và tung một chưởng vào nàng. Đòn đánh của hắn dễ dàng phá lớp lửa bảo vệ đang suy yếu kia và đánh vào lưng nàng.
Đòn đánh này có chứa lôi hệ nên dính phải sẽ bị tê liệt, Hồng Diễm liền ngã xuống đất.
Ở chiến trận kia, Công Khanh và Yến Ly ngang tài ngang sức. Cả hai không ai nhường ai, nhưng mà Yến Ly đã nhanh nhẹn hơn một chút, nàng né được đòn của hắn sau đó tung một cú đấm uy lực hướng vào bụng hắn.
“Uh…”
Công Khanh bay vèo đi. Yến Ly ngã xuống thở dốc, nàng có vẻ đã kiệt sức.
“Hmmm vậy là thắng rồi phù…”
Thất Hứa thở dài nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, ở phía sau hắn xuất hiện một người nữa, người này trông khá to cao. Gương mặt giống như khỉ đột. Ông ta nói: “Hmm, chưa hết giờ, vậy là đội A thắng.”
Khải Minh cố đứng dậy, hắn hiện giờ vẫn đang còn hiệu ứng tê liệt. Mặt hắn khi nghe câu đó vô cùng thất vọng.
“Được rồi, đội B thua nên phải đi nấu cơm, đun nước để đội A tắm rửa.”
Ông mặt khỉ đó nói rồi quay đi. Thất Hứa kéo Khải Minh đứng dậy và nói:
“Hmm, hôm nay lằm tốt lắm, không ngờ chú biết sử dụng loại quả đó!”
“Hi… Anh cũng rất hay khi sử dụng nó để thắng tụi em!”
Khải Minh vươn vai để giảm bớt cái cảm giác tê kia. Hồng Diễm cùng Yến Ly cũng đứng dậy.
“Haizzz, lại thua nữa rồi!” Hồng Diễm tiếc nuối nói.
Thật ra cả bọn mấy tuần qua đang chơi trò “trốn tìm”, đây là bài luyện tập do ông huấn luyện viên mặt khỉ kia bảo làm. Cả bọn được chia thành hai đội A và B. Một đội trốn và đội kia đi tìm. Đội tìm muốn thắng thì phải hạ hết toàn bộ đội đi trốn. Còn đội trốn thì không để bị hạ cho đến hết 10 tiếng.
Đội thua đương nhiên sẽ bị phạt, điều đó làm cho bài tập này trở nên quan trọng bởi vì hình phạt là phải nấu cơm và đun nước cho đội thắng tắm. Hôm nay đội A gồm Thất hứa và Công Khanh thắng nên đội B của Yến Ly, Khải Minh và Hồng Diễm buộc phải làm những việc trên.
Cả bọn uể oải kéo nhau rời khỏi nơi đó, trải qua một ngày vất vả ai nấy cũng mệt cả, riêng đội thua còn mệt hơn vì phải làm mấy việc kia.
Nhưng hình như cả bọn đã quên thứ gì đó. Nằm ở phía sau, Công Khanh đau đớn ôm bụng vì đòn lúc nãy, hắn đưa tay cố kêu nhưng không nổi.
“Uh… sao không ai để ý đến tui hết vậy… hic…”
…
“Haizzz mệt quá!”
Đội tuyển thọc viện Hao Sen vừa thưởng thức xong bữa cơm đạm bạc. Trong lúc này ai cũng đói, nên dù cơm dở thế nào cũng hóa thành ngon.
“Ủa… ông mặt khỉ không ăn hả?”
Khải Minh nhìn sang ông huấn luyện viên kia, ổng đang ngồi dựa vào một gốc cây, mắt đắm đuối nhìn vào một tấm hình ở trên tay.
“Hmm, ổng giờ đang nhớ đến người trong mộng của mình đó… suốt ngày ổng cứ mơ tưởng, nghe đâu ổng cua hoài mà không đổ, thế nhưng vẫn cứ mặt dày đeo bám.” Yến Ly nói nhỏ với cả bọn.
“Haha…” Tất cả cùng nhau cười. Ông mặt khỉ nghe vậy liền quay lại.
“Tụi bây nói xấu gì tao đó…”
“Dạ… dạ không có gì!”
Ổng cau mày khó chịu. Nhưng sau đó thì quay lại đưa bức ảnh cạ lên khuôn mặt phê thuốc, miệng lẩm bẩm: “Ôi… em yêu à…”
Cả bọn lại bụm miệng cười một lần nữa.
Lát sau mọi người chui vào trong lều ngủ, Thất Hứa, Khải Minh và Công Khanh chung một lều, lều còn lại là của Yến Ly và Hồng Diễm, riêng ông huấn luyện viên lại là một lều. Mọi người ai cũng mệt nên ngủ như chết.
Nửa tiếng sau…
Bốp!
“Ui da…”
Khải Minh mê man tỉnh dậy, hắn vừa bị ai đó đánh vào đầu. Nhìn sang thì thấy tên Công Khanh ngủ banh háng vung tay tứ tung, chắc chắc hắn là thủ phạm rồi. Khải Minh dồn lực đẩy hắn lăn qua một bên.
Sau đó hắn nhẹ nhàng nằm xuống ngủ tiếp, thế nhưng…
“Ủa, sao kì lạ vậy ta… Thất Hứa đâu?”
Khải Minh vùng dậy một lần nữa, hắn nhìn kĩ lại thì quả thật, Thất Hứa không có nằm ở đây. Hắn đã đi đâu?
Khải Minh vội ra ngoài xem thử. Mặt đất vừa mới hứng chịu những hạt mưa nên giờ khá xốp, ai đi trên đó đều in lại dấu chân. Khải Minh vội thấy có vết dấu chân đi về một hướng. Hắn vội lần theo.
Chẳng mấy chốc hắn đã thấy một bóng đen, đó chính là Thất Hứa. Tên đó làm gì lúc này chứ?
Thất Hứa đang bước lên cây cầu nối vào đất liền. Khải Minh nghi ngờ trong lòng. Hắn vội bám theo.
Đi vào đến tận đất liền nhưng Thất Hứa vẫn không nhận thấy mình bị bám theo. Hắn vẫn thản nhiên đi đâu đó.
“Haizzz đáng nghi thật.”
Khải Minh đứng ở một con hẻm rình theo Thất Hứa. Lòng hắn đặt ra nhiều giả thiết: “Có khi hắn ta cũng là học sinh trường khác phái đến để điều tra thông tin về đội tuyển của mình.”
Từng trải qua việc như trên, Khải Minh liền đề cao cảnh giác. Bồng nhiên một bàn tay đặt lên vai hắn khiến hắn giật cả mình la lên:
“A…”
Một bàn tay nữa bịt miệng hắn khiến hắn không la hết lời. Khải Minh lo sợ rằng vì nếu Thất Hứa thật sự là gián điệp thì có lẽ kẻ phía sau chính là đồng bọn của hắn. Thế nhưng điều đó không đúng, phía sau hắn lúc này chính là…
“Hồng Diễm… ơ chị Yến Ly với cả anh Công Khanh nữa? Sao lại ở đây?”
“Bọn ta thấy ngươi đi đâu đó nên theo dõi…”
Hóa ra nãy giờ Khải Minh cũng là người bị theo dõi.
“Hmmm,…” Yến Ly vội chồm ra phía trước để xem, nàng đang dòm Thất Hứa. Hắn hiện tại đang đứng ở một quầy bán hàng nọ và đang mua một… con gấu bông.
“Khả nghi thật… Thất Hứa mua chi vậy ta?”
“Có khi nào…”
Công Khanh đập tay một phát như nghĩ ra điều gì đó, hắn vội nói:
“Có khi nào Thất Hứa có bạn gái không? Hắn mua thứ kia chắc để tặng bạn gái!!”
“Ồ…” Mọi người có vẻ cũng đồng ý với điều đó.
“Haha, mong xem được mặt bạn gái hắn quá…”
“Suỵt im lặng theo dõi nào.”
Thất Hứa sau khi mau xong liền tiếp tục di chuyển và đến trước một tòa nhà nọ, hắn dừng lại. Tòa nhà này chính là một bệnh viện. Thất Hứa bước vào trong, mấy kẻ bám đuôi phía sau cũng đi theo.
Thất Hứa bước đi khá nhanh trên các bậc thang, hắn có vẻ đang nôn nóng.
1 tầng.
2 tầng.
3 tầng.
Thất Hứa không lên trên nữa, hắn bước đi dọc theo hành lang về hướng tay trái. Đến trước một phòng nọ, hắn đứng lại. Từ trong phòng, một nữ y tá xinh đẹp bước ra.
“Hú… Đẹp quá!”
Công Khanh mở to mắt ra nhìn cô ý tá đó. Hắn có vẻ định lao tới để ngắm cho rõ nhưng bị Khải Minh cản lại.
“Hmm… có khi nào đó là bạn gái hắn không?” Khải Minh nghi ngờ.
Thất Hứa và cô nàng kia nói chuyện gì đó. Mặt của hắn có vẻ gì đó buồn. Rồi cô ý tá lướt đi, Thất Hứa vội mở cửa đi vào trong phòng.
“Huh? Không phải tặng cho cô ta à?” Hồng Diễm thắc mắc hỏi.
“Hmmm, theo dõi tiếp nào!”
Nói rồi cả bọn kéo đến nhìn lén qua cửa sổ cảu căn phòng bệnh. Ở trong đó, Thất Hứa đang ngồi nói chuyện với một cô bé gái nhỏ tuổi, tầm chừng 12.
“Thằng này ấu dâm hả?” Khải Minh suy nghĩ lệch lạc. Nhưng Công Khanh còn lệch lạc hơn, hắn hét:
“Có lẽ nào… đó là con của hắn với cô ý tá kia.”
“Hể???”
Hồng Diễm, Yến ly và Khải Minh trợn mắt ngạc nhiên. Thất Hứa ngồi bên trong nghe tiếng liền quay ra và phát hiện lũ bám theo kia. Mắt hắn trợn lên ngạc nhiên, lông mày giật giật kiểu như “Đờ mờ, tụi này làm gì ở đây”.
Hắn vội mở cửa ra xem, Công Khanh sáp lại liền. Thất Hứa định nói gì đó nhưng bị Công Khanh cản: “Tao hiểu mà… lập gia đình sớm cũng không có gì xấu hổ đâu!”
Thất Hứa đơ ra không hiểu gì cả. Công Khanh nói tiếp: “Haizzz, mà trông con mày cũng lớn rồi ấy nhể. Mày làm lúc nào vậy?”
“Mày nói cái gì vậy?” Không hiểu chồng chất không hiểu, Thất Hứa hỏi lại. Công Khanh nhắm mắt đưa tay nhìn vào trong phòng. Ở đó, cô bé gái nhỏ tuổi kia đang ngơ ngác nhìn về đám lộn xộn trước cửa.
1 giây im lặng. Ngay sau đó, Công Khanh đá bay Thất Hứa rồi chạy vào đứng trước giường của cô bé đó. Hắn quỳ xuống và nói: “Thật là dễ thương quá đi… Thất Hứa, hãy cho tao làm con rể của mày…”
“Ặc đồ ấu dâm…”
Ba người còn lại vừa bước vào trong nhìn Công Khanh với ánh mắt kinh tởm. Cô bé kia ôm con gấu bông hệt của Thất Hứa mua lúc nãy, khuôn mặt sợ sệt nói: “Anh hai… chuyện gì vậy?”
“Anh hai???”
…
“À, ra là vậy!!” Công Khanh gật gù. Hắn tiếp tục nói: “Hóa ra đó là em gái mày, làm tao cứ tưởng! Là bạn bè của nhau nên tao biết rõ mày mà… sao mày có con sớm vậy được.”
Thất Hứa mặt tức giận nhìn Công Khanh. Hắn sau đó tung một đấm vào bụng tên đó cho chừa cái tội nói bậy.
Khải Minh thấy vậy liền gãi má cười, sau đó hắn hỏi: “Bách Huệ bị gì mà phải nằm viện vậy anh?”
Nói đến đây, Thất Hứa chợt thoáng buồn trên mặt. Bách Huệ chính là cô em gái bé nhỏ của hắn.
“Haizzz. Bách Huệ từ nhỏ sinh ra đã mắc phải một căn bệnh khó chữa. Gia đình anh đã chạy chữa nhiều nơi nhưng không được. Căn bệnh đó cứ mỗi ngày gây cho em ấy đau đớn và đang có dấu hiệu trầm trọng hơn.”
Nói đoạn, Thất Hứa dừng lại rồi ngắm nhìn em gái mình đang hạnh phúc ôm con gấu bông được hắn tặng.
“Hiện tại thì đã có một