lần với bố ấy chứ.
– Hư quá… trên đời chắc chỉ có anh thôi…
Nó cười khúc khích cặp lấy tay mẹ đi ra ngoài, và khi 2 mẹ con đã ra ngoài đường rồi bà Mai mới nói thầm với con:
– Vậy là đã ra ngoài rồi nha, về “vị trí” cũ.
– Em nói gì ? Về “vị trí cũ” là sao ?– Nó ngạc nhiên, nó đã quên mất trò chơi mà nó đặt ra.
– “Em” nè … “ Em” nè… đã ra ngoài này còn dám gọi “người ta” là “em” nữa hả. -Mỗi một tiếng “em” bà Mai nhéo con 1 cái.
– Ồh… anh… àh con, con xin lỗi, con quên.- Nó phì cười ra khi hiểu rõ chuyện.
– Quên gì mà khôn thế, cấm gọi bậy bạ nữa đó nha, lúc nãy vì có người nên “người ta” mới tạm chấp nhận gọi vậy đó, chứ giờ thì đừng có hòng.
– Con xin lỗi mà, con quên ! Mẹ có đói không ?
– Ừh, mẹ cũng thấy đói rồi.
– Vậy mình kiếm chỗ nào ăn tối nha mẹ.
– Thôi, về khách sạn trước đi con.
– Sao vậy mẹ ?
– Mẹ muốn về khác sạn rửa ráy một chút, “chỗ đó” của mẹ nhớp nháp quá, tại “anh” cả đó.
– Hì hì… có sao đâu mẹ, đâu có ai thấy, để con dẫn mẹ tới chỗ này ăn ngon lắm.
– Ừh, vậy cũng được.
Cả 2 mẹ con cùng cười nói thật vui vẻ, trông họ như là một đôi tình nhân đang hạnh phúc !!!
Lúc này có ai nhìn họ mà nghĩ rằng họ là 2 mẹ con ???