lần sau mẹ không cho anh làm nhiều vậy nữa đâu, hại sức khỏe lắm , hên là chiều nay bố con về rồi đó.
– Hì hì… mệt nhưng mà sướng phải không mẹ… Lâu lâu mới có cơ hội đã vậy mà mẹ, mà con thấy mẹ cũng sướng quá trời luôn mà.
– Mẹ lắm sướng, sướng tưởng muốn chết đi được, chưa bao giờ bố con làm mẹ sướng được như vậy, nhưng mẹ là đàn bà thì phải khác con chứ, mẹ chỉ lo cho sức khỏe của con thôi.
– Hì hì… mẹ yên tâm, con khỏe lắm… Thôi con đi ngủ đây. Xong cơm mẹ gọi con dậy ăn nhé. – Minh nói và uể oải ngồi dậy.
– Ừm… vậy con lên phòng nghỉ đi. – Bà Mai nói.
Lên tới phòng Minh nằm lăn ra giường, nó tự nhủ với lòng :
– Chắc mình phải “nghỉ ngơi” vài hôm chứ cứ chơi thoải mái thế này mãi thì ốm mất, mình cũng không ngờ mẹ mình đã gần 40 rồi mà con dữ quá, thế này bảo bố làm sao phục vụ cho nổi, đến mình khỏe như vầy mà còn chết lên chết xuống. Phàm làm việc gì cũng có giới hạn của nó, mình ham hố quá… Mà cũng may là tối nay bố về rồi…
( ??? – Trời đất, lần đầu tiên tớ thấy thằng Minh mừng vì bố nó về nhà đó, chuyện lạ à nha )
Mới đó mà Minh đã ngáy khò khò tự lúc nào , ở phòng bên cạnh bà Mai đang ngâm mình trong bồn nước ấm thư giãn…
– Cuộc đời vẫn đẹp sao… – Bà Mai thì thầm lời một bài hát.