Đúng 8h sáng, tiếng máy bay gầm thét xé trời vút lên không trung, vậy là Vân sẽ xa đức lang quân của mình trong ít nhất là một tháng tới, cả đêm qua hoang dại bên nhau dường như không đủ để vân quên đi sự vắng xa chồng mình trong thời gian tới. Có lẽ là vùi đầu vào công việc chính là cách duy nhất và khả quan nhất. Vừa nghĩ đến thì chuông điện thoại đã vang lên, cô thư ký riêng của Vân gọi, nhìn vào điện thoại chị giật mình khi đã có đến 5 cuộc gọi nhỡ, có lẽ do khi tiễn chồng Vân để chế độ yên lặng nên không biết. Đoán là có chuyện gấp, Vân áp điện thoại vào nghe. Đầu bên kia, cô thư ký của Vân với vẻ hớt hải và gấp rút
– Chị Vân ơi, có chuyện rồi, chị đang ở đâu vậy.
– Em bình tĩnh đi, có chuyện gì, chị vẫn còn đang ở trong sân bay
– Chị về xem giúp em, 2 conterno thủy sản bị kẹt ở Hải quan rồi chị ơi.
– ….
Cuộc nói chuyện trôi qua trong chốc lát, Vân với ảnh mắt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đang rối như tợ nhện, chị ra xe và ấn gọi điện thoại cho tài xế đến đớn. Chưa đầy hai phút sau, Hùng, tài xế của Vân đã có mặt, chiêc xe lao nhanh ra đường lớn quay trở về công ty, nơi Vân tin là có chuyện gì đó rất tệ hại đang chờ đợi mình.
Vừa ngồi vào bàn làm việc, Phương – thư ký của Vân đã mang cả xấp giấy tờ vào phòng với vẻ mặt vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Hai chuyến Conterno đang chờ xuất khẩu ra nước ngoài bị kẹt lại, vì thiếu một số chứng từ quan trọng. Điều đáng lo chính là hai lô hàng đó đều là hàng thủy sản, không thể châm trễ chuyển đi nếu như không muốn chúng hư thối cả lên. Bây giờ thì Vân đã cảm thấy sự việc rắc rối hơn nhiều so với mình tưởng tượng. Yêu cầu Phương ra ngoài trả lại bầu không khĩ tĩnh lặng, Vân suốt hơn một tiếng đồng hồ gọi cho các số điện thoại mà mình có được, với hy vọng tìm được một cơ may nào đó. Sau cùng Vân cũng xin được số điện thoại của người có thể can thiệp được vào vụ việc. Một nhân viên Hỉa quan nhưng khi nghe giọng bên kia, Vân đã nghĩ ngay là phải gọi hắn là một thằng hải quan thì đúng hơn, cái chất giọng lè nhè pha chút sự cợt đùa và đôi khi là sự khiếm nhã thì không ai có thể xem trọng được. Qua trao đổi mới biết hắn chỉ là một thằng nhân viên quèn, cũng phải phụng sự cho người khác, nhưng cái thằng nhân viên quèn ấy lại đang trực tiếp xử lý hồ sơ của Vân.
Ngay lập tức Vân nhận được một cái hẹn ăn trưa để “bàn công việc”, nhưng chị biết là cái cớ để ngã giá cho việc làm lơ lô hàng kia mà thôi. Bước vào quán ăn đã được hẹn trước, thật không ngoài dự đoán của Vân khi gã Hải quan có dáng vẻ quan tham từ đầu tới chân, với nước da ngâm ngâm đen, chiếc áo sơ mi đóng thùng không thể che đi cái bụng phệ bia tròn, hẵn hắn ta cũng là dân ăn nhậu sành sỏi. Sau vài câu chào xã giao, Vân đi thẳng vào câu chuyện, đáp lại hắn ta cũng không ngại ngùng gì khi đặt ra cái giá đắt đỏ với Vân, kèm theo lời đảm bảo là chỉ có gã là người thích hợp nhất giúp Vân gỡ rối, và cái giá đó là xem như làm quen hữu nghị lắm rồi. Bấm bụng vì không còn cách nào lựa chọn, biết là gã cố tình làm tiền mình, Vân đánh phải chấp nhận, nhưng thời gian thì đang cần rất gấp, Vân càng bất ngờ hơn khi hắn ta chấp nhận hẹn Vân vào lúc 6h chiều với một điều kiện là phải chuyển trước ngay vào tài khoản của hắn một số tiền nhỏ nhỏ để hắn đạt buổi tiệc mời một người mà hắn gọi là sếp cùng lo chuyện này. Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc khi Vân chào và quay ra ngoài xe đang đợi sẵn, nỗi lo lắng vì công việc đã khiến Vân không còn đủ tỉnh táo khi suốt buổi nói chuyện ánh mắt dâm đãng của gã ta luôn xoáy vào phần áo cổ rộng hé lộ phần nào bậu ngực căng tròn của Vân. Cho đến khi bỏ ra về, Vân cũng không hề biết gã ta đưa đôi mắt dâm đãng ấy dõi theo chị với ý nghĩ “con nhỏ này mông tròn thiệt…”. Một cái cười nhếch mép đầy thô bỉ của hắn như báo hiệu một quãng thời gian đầy sóng gió của Vân sắp ùa đến. Vân vừa khuất dạng thì một người đàn ông khác với 1 chiếc Iapd trên tay, bước từ từ xuống từ tầng lầu, với dàng vẻ khệ nệ và nặng nề, gã đàn ông ước chừng ngoài 40 lừ thử tiến đến chiếc bàn mà Vân vừa rời khỏi, một cách từ nhiên, hắn ta ngồi xuống thoải mái và đưa mắt nhìn về phía gã Hải quan. Hắn là Hải thậm chí còn là sếp trên cảu tên Hải quan kia, chính gã mới là người có tiếng nói quyết định trong vụ của Vân.
– Thấy sao anh Hải? Vừa ý anh không?
– Coi sơ qua cũng được, con đó là gì? Giám đốc hay gì?
– Dạ giám đốc đó anh Hải, anh thấy sao anh?
– Nhìn vú đít nó cũng khá đó, để chiều tối nay tao khám xem thế nào.
Gã Hải nói trong vẻ cười khoái trá đầy thô tục, chẳng biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt đó như cho thấy hắn đang thèm khát vân lắm. khi nãy ngồi từ trên lầu nhìn xuống, hắn đã rất thèm vẻ căng tròn xin xắn của Vân, thèm đến đến mức nhắn tin yêu cầu gã Hải Quan đang ngồi nói chuyện với Vân phải hẹn gặp lại Vân lúc 6h chiều nay.
– Dạ anh Hải, em có cần gọi thêm mấy anh khác tới cho vui không anh?
– Chưa cần đầu, coi như thưởng cho mày được việc, chiều này chỉ cần tao với mày thôi, mọi thứ như cách cũ, biết chưa. Tao nếm trước đã, nếu ngon thì sẽ tới phiên tụi nó
– Dạ, em cảm ơn anh Hải, em cũng kết con nhỏ này lắm
– Nó tên gì?
– Dạ, Vân đó anh, Thanh vân, giám đốc công ty TNHH xuất khẩu thủy sản
– Được rồi, anh em mình đi kiếm cái gì tầm bổ đi, để chiều còn có sức mà gặp nó nữa chứ, thôi đi mày.
Gã Hải khoác vai như vẻ thân tình lắm và cả hai bước ra khỏi quán, mất dạng trên chiếc taxi…
Tương lai của Vân sẽ ra sao, Vân có cứu được tình cảnh của công ty hay không, Điều gì xảy ra cho Vân? Mời mọi người đón xem phần 3 .