họ không thấy hình bóng của cậu đâu.
Không có tiếng trả lời, hai người nhìn nhau rồi xắn tay áo tìm kiếm, một lát sau họ cuối cùng cũng tìm thấy Long đang nằm dưới xác của một con Ngao to nhất, cổ cậu còn đáng găm chặc vào cổ con chó kia.
“Còn thở……….mau đưa nó lên” Đưa tay lên mũi của Long, cụ già nhận thấy cậu vẫn còn hơi thở dù yếu ớt, hai người nhanh chóng kéo xác con chó ra đưa Long lên trên, người cậu khắp nơi là máu và những vết cắn xé, nhìn qua là biết bị thương rất nặng.
……….
Một giờ sau, Long nằm trên giường bệnh ở một phòng khám tư, hơi thở cậu đã ổn định lại khi được tiêm thuốc và truyền dịch.
“Nó không sao chứ?” Cụ già lên tiếng hỏi bác sĩ, là người quen của ông.
“Đã bình thường……….để đây theo dõi………nếu chuyển biến xấu thì cần chuyển vô bệnh viện gấp…….mà nhìn cậu ta như bị một bầy thú dữ cắn xé vậy…………khắp cơ thể là những vết cào cấu và cắn xé sâu tới tận xương……….” gã bác sĩ đổ mồ hôi nói chuyện với cụ già nhưng không nhận được câu trả lời, thở dài một hơi gã rời đi vì biết họ sẽ không nói, dù sao làm tốt việc của mình rồi nhận tiền là quan trọng nhất.
Hải nhìn vào chiếc giường, cả người Long bị băng khó không chừa một chỗ nào, may là khuôn mặt điển trai của cậu chỉ có vài vếc xước nhỏ, có khi nào thằng nhóc này sợ xấu trai nên cứ đưa lưng ra đỡ không nhỉ, khi này lúc băng bó thì gã nhìn cái lưng nhầy nhụa của Long mà gã suýt nôn vì quá kinh khủng, quả thật gã đã đoán đúng, Long lúc nào cũng bảo vệ khuôn mặt trước tiên mà đem các bộ phận cơ thể khác ra đỡ đòn vì sợ mẹ hay Hoa nhận không ra mình, đó cũng là một trong những lý do cậu sống được đến hết 7 ngày bên trong căn phòng địa ngục kia.