bờ môi rực lửa ái ân. Anna thì thầm:
– Hôm qua anh cũng đưa ehị Hống về đây phải không?
Việt gật đầu nhè nhẹ’ chàng nhìn xâu vô khoé mắt khờ dại của Anna, ánh mắt đắm đuối đam mê hình như không có một ehút giả đối nào. Bờ mi dài và cong thật đen trên khuôn mặt trắng min, chiếc mũi nhỏ và cao vút của người tây phương thật xinh xắn. Thấy chàng không nói gì, chl gật đầu, Anna cắm vô má chàng thì thào:
– Anh hư quá đi, bây giờ phải bắt dền cho em.
– Em muốn anh dền cái gì.
– Anh hứa với em một điều.
– Hứa gì?
– Anh không được ghen.
Việt tức eười trong bụng, chàng có yêu con nhỏ này bao gíờ đâu mà ghen. Nhưng Việt cố tháu cáy:
– Yêu nhau mà không cho ghen họa có thánh mới chịu nổi.
Nhưng mà ít nhất trong công chuyện làm ăn của em anh đừng bận tâm là đượe rồi.
– Em làm cái gì mới được đã ehứ.
– Anh quên rồi sao, em phải mồi chài thàng Ba Tầu Chợ Lớn mở sòng bài.
– Nhưng đó là chuyện giả vờ thôi mà.
– Đành rằng vậy, nhưng khi người ta yêu nhau mà thấy người yêu mình kề cận quá với người khác cũng bực mình lắm chứ phải không? Chỉ có mấy thầng ma cô
mới không tức thôi, còn như chúng mình chịu gì nổi.
– Vậy mà em bảo anh chiu nổi hay sao?
Thế em phải làm sao?
– Anh làm sao biết được.
Anna ngồi nhổm dậy, dơ một ngón tay ra như vừa tìm được một giải pháp hay.
– Hay là thế này, những lúc nào em phải tán tỉnh nó thì anh đi chỗ kháe, không nhìn thấy thì đâu có tức. Em hứa với anh là trước mặt anh em không có làm cái gì sỗ sàng đâu.
– Nhưng sau lưng anh em ngử với người ta mà anh chịu nổi à?
– Em không có dễ như vậy đâu. Nếu thế em thề với anh có bất cứ chuyện gì, còn chuyện ngử với nó nhất định không có, chịu không?
Việt hôn lên miệng nàng, Anna nhướn mình lên ngay, nàng ôm ghì lấy chàng muốn nghẹt thở, hàng nút áo ngực bật tung ra, chiếc váy đầm cũng tụt xuống. Việt thấy thân thể bà Hồng dù có nở nang thực nhưng cũng chẳng thấm tháp gì với thân hình vệ nữ của Anna…