tiếp tục móc lên.
– Thôi… – Linh xoay người đi.
– Nam ơi – Giọng bác Nam gọi.
– Dạ ! _- Nam tỉnh bơ rút tay ra khỏi mông cô.
Bác Nam đi xuống :
– Anh ra ngoài có chút việc nha em.- Bác nói với cô Linh, rồi bác quay qua nó: – Cháu ở lại nói chơi với cô nha.
– Dạ, cháu ngồi nói chuyện với cô một lát rồi về ạh.
– Lên trên nhà đi . – Cô nói nhỏ – Chờ cô ra khóa cửa đã.
– Nhanh nhanh lên cô nhé.- Nó mừng rỡ đi nhanh lên phòng khách .
Linh cười tủm tỉm, niềm vui dâng lên trong lòng.
– Cái thằng … đúng là con nít… y như ngày xưa… mỗi lần đòi mình cho kẹo… mà giờ nó có đòi kẹo đâu… chỉ đòi “cái ấy” thôi…
Cô đi ra cổng cùng chồng, đợi chồng đi đã xa, cô khóa cổng, rồi đi vô bếp dọn dẹp nhanh chóng mọi thứ, bày lên bàn ăn, cũng chẳng cần cầu kỳ làm gì, cô cũng “tâm trạng” như nó, chỉ cần ăn cho xong bữa thôi. Bày biện ra bàn xong Linh gọi to lên trên nhà.
– Xuống ăn đi Minh ơi.
– Vâng, cháu xuống ngay đây. – Nó nói vọng ra từ trong phòng tắm ở đầu cầu thang.
– Cháu tắm à? – Linh hỏi lại.
– Vâng, nóng nực quá. – Tiếng cửa mở và nó đi xuống, mặc mỗi cái quần xịp.
Linh đang lúi húi sắp bát đũa, ngẩng lên nhìn thấy nó đứng tồng ngồng trước mặt, quần xịp phồng lên một đùm. Cô bối rối ngượng đỏ cả mặt:
– Mặc cái quần vào… trông gớm chết đi được. – Cô dậm chân rối rít.
– Có ai ở nhà đâu cô. – Nó cười cúi nhìn xuống mình. – Bình thường mà.
– Khiếp… Thôi ăn đi… Tại cô không quen nhìn như thế. – Linh cười ngồi vào bàn.
Nó cũng kéo ghế ngồi xuống, khen mùi thơm cô nấu ăn ngon, quả thật là nó đang rất đói. Vừa ngồi chờ cô Linh gắp đồ ăn cho mình nó vừa tranh thủ ngắm nhìn cô. Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, hai má ửng hồng trông thật duyên. Ở cô không có vẻ đẹp lạnh lùng, kiêu sa, quí phái như mẹ, nhưng cô lại có nét hiền dịu nhu mì rất nữ tính, đặc biệt là cái miệng nhỏ nhắn rất xinh. Không nhìn nó nhưng Linh biết là nó đang ngắm mình như thôi miên, Linh cười, vừa gắp thức ăn vừa nói:
– Lạ lắm hay sao mà nhìn chòng chọc thế hả?
– Hì… càng nhìn càng thấy cô rất đẹp. – Nó cười nghiêng đầu nhìn cô.
– Thôi đi… chỉ được cái khéo nịnh. – Linh mủm mỉm, hai má thêm bừng đỏ.
– Cả đêm qua cháu thao thức suốt, chỉ ước gì có cô bên cạnh lúc ấy (Vậy chứ thằng nào tối qua ở dưới nhà bếp ??? ) – Nó nói.
– Khiếp, ước thế thì ai chả ước. – Linh cười.
– Đêm qua cô có ước như thế không? – Nó mỉm cười hỏi lại.
– Không… – Linh cười ngượng. – Thôi ăn đi, cứ ngồi mà tán mãi.
Hai cô cháu cùng ăn, thỉnh thoảng lại trêu đùa nhau mấy câu rồi cười rúc rích. Linh thấy thật vui, giá như niềm vui nho nhỏ thế này kéo dài mãi, giá như chồng cô biết quan tâm, chăm chút cô hơn một chút thì đâu đến nỗi cô phải thiếu thốn thế này, thằng Minh làm gì có “cơ hội” được “ăn vụng”. Nghĩ đến chồng một thoáng mà Linh thấy áy náy, không biết giờ này mà anh còn đi đâu nữa, bỏ người vợ “yếu lòng” ở nhà một mình “bơ vơ”, làm sao mà cô “chống cự” nổi cám dỗ. Cô cố gạt hình ảnh của anh ra khỏi đầu, không muốn làm niềm vui đang nhen lên trong cô tan biến mất.
Ăn xong, Linh đứng lên dọn bát đĩa bỏ ra chậu rửa. Nó vòng qua bàn lại sau lưng cô vừa định ôm eo thì cô vội cong người tránh đi:
– Thôi thôi… để cô đi tắm cái đã, người ngợm đầy mồ hôi đây này.
– Để cháu tắm cùng nhé. – Nó cười xoa xoa mông cô.
– Thôi, Minh tắm rồi còn gì. – Linh ưỡn người tránh bàn tay của nó, cười và chạy lên gác.
Nó cũng vội chạy theo. Cô vào phòng mở tủ lấy quần áo rồi quay ra phòng tắm ở góc cầu thang. Nó đứng nhìn theo cô cầm quần áo vào phòng tắm mà thấy rạo rực trong người. Cô đã đóng cửa lại rồi mà nó vẫn bần thần nhìn hút theo. Tưởng tượng cảnh cô đang cởi đồ trong đó mà thấy xốn hết cả người. Nó quay lại chiếc giường, giường ngủ của vợ chồng cô, nó sắp lại đôi gối, vuốt lại tấm ga cho phẳng phiu. Nó cười thầm trong lòng vì sắp được làm thay công việc của chồng cô trên chính chiếc giường của họ. Tiếng nước đang xối xả trong phòng tắm, nó bứt rứt đi đi lại lại trong phòng sốt ruột chờ đợi, thỉnh thoảng lại day day con cu đang căng cứng lên trong quần xịp…