đứng dậy, nói với Việt:
– Em vô trong rửa tay, hai anh em ở đó ca ngợi nhau cho đã đi.
Cả ba cùng cười thành tiếng, Anna nháy Việt một cái thực đ khi bà Hồng vừa qưay đi. Chàng để ý kiểu ngồi của cô ta thật gợi tình; người hơi dựa ra sau để bộ ngực vươn lên hằn trên làn áo mỏng, làm rõ nét chiếc áo lót mầu hồng hồng ẩn hiện, nhấp nhô đằng sau một vùng da thịt căng phồng. Việt vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ngay ánh mắt tinh nghịch của Anna, nàng nói nho nhỏ thật tự nhiên làm Việt chới với:
– Anh thấy em có đẹp không?
Việt biết Anna đang ám chĩ gì, cái nhìn sỗ sàng của chàng vô bộ ngưc hoả diệm sơn kia dù thực nhanh nhưng cô Anna cũng đã biết ngay và chắc chắn nàng đã đọc được ý nghĩ trong đầu chàng. Việt mĩm cười chữa thẹn:
– Anh thấy em giống cô đào nguyên tử nổi tiếng của ý qúa.
Anna chụm môi hôn gió về phía chàng, hai mắt lim dim thật dâm dật.
– Cám ơn anh nhé, gặp anh em ghen với bà Hồng liền rồi đó.
Việt không ngờ Anna ăn nói táo bạo như vậy. Chàng làm bộ nói lảng qua chuyện khác:
– Hôm nay ngoài mục đi chơi Lái Thiêu, còn mục gì khác nữa không?
– Anh muốn gì cũng được, nhưng đừng cho bà Hồng biết là được rồi.
Việt lại chới với, chàng biết Anna cố tình lái câu nói của chàng qua ngả khác để đưa Việt tới ý muốn của nàng. Chàng hoang mang không biết có phải bà Hồng cố
ý đem cô nàng này tới thử ưùnh hay không. Đã nhiều lần khi mặc quân phục tới thăm bà, bà ta đã cố tình gán Cúc cho chàng, nhưng những lúc đó Việt biết bà Hồng chỉ muốn qua mặt ông chồng của bà thôi, bà dùng Cúc như chiếc bình phông che đậy mối tình vụng trộm của bà. Nhưng trong trường hợp này, không thể nào bà lại đem một cô gúi xinh đẹp và lẳng lơ như Anna để bên cạnh chàng như muốn san xẻ tình yêu của bà được. Người đàn bà nào lại không ghen, hơn nữa trong trường hợp này, bà Hồng có thể nào dễ dàng như vậy. Chàng nhất định phải Um ra nguyên nhân, Việt ỡln ờ hỏi:
– Có phải Hồng bảo em thử anh không đó. Thôi nhe, anh không ngu mắc bẫy tụi em đâu. Anh nói thực, nếu được làm người tình một người đẹp và quí phái như em, chết cũng cam. Nhưng để Hồng dùng em làm mồi bay anh thì còn lâu anh mới chịu.
Anna quay ra sau nhìn thực nhanh rồi luồn một tay xuống gầm bàn, mò lên đùi Việt véo một cái thực mạnh, day diến thật đĩ thõa:
– Anh nghĩ em chịu nghe lời bà Hồng làm như vậy sao?
Việt nắm lấy tay nàng giữ lại, chàng đã tưởng Anna sẽ rút tay về ngay, không ngờ nàng để yên bàn tay trong tay chàng. Bàn tay mềm mại và mát rười rượi của Anna làm Việt rạo rực, chàng nói nho nhỏ:
– Coi chừng Hồng ra nhìn thấy thì chết cả đám bây giờ đó
– Anh đã tin em chưa?
– Tin, nhưng tại sao mới được chứ, đâu có thể nào chúng mình mới gặp nhau chưa đầy vài phút mà Anna đã.
Anna cướp lời Việt:
– Đã làm sao ehứ, ái Unh là ái tình. Em thích anh thì em thích anh, cần gì thời gian tìm hiểu cho mất công, em có bảo lấy anh làm chồng ngay đâu mà phải kén chọn
môn đăng hộ đối chứ. Hơn nữa, chị Hồng có ngày nào lại không tâm Unh với em về anh, chị ấy nói riết rồi làm em cũng mê anh luôn, mặc dù chưa gặp mặt anh lần nào. Em chưa lập gia đình chẳng lẽ không có quyền yêu hay sao? Sáng mai em cũng chờ anh ở đây nhé. Không được thất hứa đó.
Việt buông tay Anna ra vì chàng vừa thấy bà Hồng ra khỏi nhà cầu, chàng nói nho nhỏ:
– Hồng ra rồi kìa.
Anna rút tay lại, nàng làm bộ cúi xuống gầm bàn sửa lại đôi vớ hỏi nhỏ:
– Chịu không?
Không hiểu sao Việt gật đầu thực lẹ, bà Hồng cũng vừa ra tới. Mới ngồi xuống ghế bà đã nói liền:
– Tính đem theo cái máy chụp hình nhỏ này chụp ít kiểu hình chơi, ai ngờ bây giờ mới nhớ ra hết phim rồi, rõ chán.
Việt vừa định nói, bà Hồng đã đưa tay khều nhè nhẹ vô đùi chàng. Hiểu ý, Việt ngồi yên ngay, chàng đoán bà Hồng muốn đuổi khéo cô Anna ra ngoài để nói với chàng điều gì đó Anna vô tình săn đón:
– Chị để em qua bên kia đường mua phim cho, lúc mới vô em thấy có tiệm chụp hình ở trước nhà hàng đó.
Bà Hồng vui vẻ, móc bóp đưa tiền cho cô Anna ngay:
Đây, em cầm tiền mua dùm chị đi.
Anna đứng dậy, lắc đầu:
– Thôi mà, tiền nong gì, chúc nữa em cũng chụp chung nữa chứ.
Nói xong Anna quay ra ngay. Bà Hồng chờ cho Anna đi khỏi, nắm tay Việt nói:
– Em muốn anh đóng một màn kịch.
Việt cười hì hì:
Bây giờ anh thành tài tử điện ảnh hả ?
– Em nói thật mà, chẳng là như thế này: như anh đã biết; bây giờ trong sòng bài con nhỏ Anna nó làm tiền cho em bỏ túi thôi. Nó đã thiếu nợ em ngập đầu rồi, bởi vậy bất cứ cái gì làm có tiền là nó lăn vô ngay. Mấy hôm nay em nói với nó về anh, nhưng giấu bặt chuyện lính tráng Em dựng lên cho anh một lý lịch giầu sang tột đĩnh để cô nàng lăn vào, không phải tán anh đâu, mà nhờ anh giới thiệu với đám bạn bè để cô ta kiếm chác, chứ trong cư xá Hải Quân anh nào cũng nghèo kiết xác, làm gì có tiền cho cô ta moi.
Việt nhẩy nhổm, nói:
– Trời ơi, nhưng anh làm gì có bạn bè tiền nong ở đâu mà giới thiệu cho cô ấy chứ.
– Sao anh khờ quá, ai bảo anh kiếm kép cho nó đâu.
– Bởi vì hôm nay em có hẹn với một thằng thương gia Chợ Lớn, giầu vô cùng, nó đang lợi dụng ông nhà em làm áp phe tầu Hải Quân hộ tống cho thương thuyền của nó. Thằng cha này cũng hảo ngọt không ai bàng. Nhưng bà vợ cũng lại là loại sư tử Hà Đông thứ chính hiệu, bởi vậy em mới phải nhờ tới anh làm kép con Anna khi dắt tới nhà thằng này cho con nhỏ cua thằng cha hảo ngọt. Chứ em làm sao giám vác nó tới đó khơi khơi một mình được.
– Nếu vậy em đâu có cần anh đóng kịch với cô Anna trong cái lốt nhà giầu làm gì cho rắc rối nữa, nhỡ mai này lòi ra anh là thằng lính rồi mới ăn làm sao, nói làm
sao với cô ta đây?
Bà Hồng mỉm cười:
– Anh tưởng con Anna nó chịu đóng kịch với anh khi biết rõ tông tích anh hay sao? Hơn nữa, em phải cho nó biết anh là kép em để nó hết loạng quạng chứ. Em chỉ
muốn nó qua mặt vợ thằng Ba Tầu kia để moi tìên thằng dại gái đó thôi.
– Nhưng thằng Tầu đó lại tưởng anh là kép Anna thực, liệu y có gan nhào vô không?
Bà Hồng cười khúc khích:
– Em đã nói với nó anh là kép em rồi.
Việt chưng hửng, chàng không ngờ bà Hồng lại mưu mô tới thế. Bây giờ Việt phải đóng kich hai ba đầu, chàng bị đẩy vào cái thế con người muôn mặt bất đắc dĩ
một eách kỳ cụe. Việt hỏi:
– Cô Anna đã biết vụ này chưa?
– Biết rồi, tụi em đã bàn tính với nhau mấy bữa nay.
Bây giờ Việt mới hiểu tại sao con nhỏ Anna tấn công chàng công khai lúc bà Hồng đi khỏi. Thì ra cô nàng đã có kế hoạch sẵn từ lâu, nhưng chỉ có điều bà Hồng không ngờ được là Anna lại muốn cua cả chàng chứ không riêng gì thằng Ba Tầu triệu phú nọ. Bỗng Việt sực nhớ ra vụ bà Hồng nói với thằng Ba Tầu chàng là kép của bà, mà y lại đang làm áp phe với ông chồng bà thì đổ nợ rồi còn gì, chàng hấp tấp hỏi:
– Anh làm gì cũng đượe, nhưng chĩ có điều em nói với thàng Ba Tầu vụ chúng mình mà không sợ nó cho chồng em biết sao?
– Bố bảo, hơn nữa nó có dại gì dính vô chuyện này đặng làm ông chồng em mất mặt, liệu còn đi lại với nhau được nữa không. Còn một điều nữa làm em không sợ nó nói vụ chúng mình là chính em mới là người liên lạc với nó vì vụ áp phe tầu Hải Quân hộ tống thương thuyền của chúng nó, chứ nhà em lánh mặt, có tiếp súc với nó đâu.
Việt cười hì hì:
– Em vừa tiết lộ một trọng tội của chồng em với Phản Tình Báo Hải Quân em có biết không?
Bà Hồng cười sặc sụa: .
– Những việc như thế này chỉ có cỡ anh mới không biết thôi, chứ như Đại tá Hai biết từ khuya rồi. Nhưng biết để làm cái gì? Dám mở miệng ra không? Tự nhiên ruột gan Việt đau quặn lại, chàng thấy đầu óc choáng váng như vừa bị một cú đấm thật nặng vô chỗ nhược. Hình ảnh những người bạn đang xả thân bảo vệ
hải hà trên tuyến đầu chợt vụt qua đầu chàng. Những giòng máu tuôn trào và thân xác họ gục xuống có phải như lý tưởng phục vụ giang sơn một cách đích thực
không? Đau đớn thay!
Việt cố lấy vẻ tự nhiên, nói:
– Anh nói chơi thôi, những vụ đó không nên xía vô, đứa nào có gan trời mới dám đụng vô nọc rắn.
Bà Hồng đắc ý, nắm tay Việt bóp nhè nhẹ, nheo mắt nhìn Việt thật dâm dật:
– Nhưng cưng của em có muốn xía vô chỗ nào cũng được phải không mình?
Việt cười dả lả:
– Em muốn anh xía vô đâu?
– Đồ quĩ, đừng có chọc cho người ta nóng người lên ở đây, mất mặt hết đó.
Vừa nói bà Hồng vừa lùa tay xuống gầm bàn, rà lên đùi Việt bóp thực mạnh. Việt chụp lấy tay bà lôi ra ngay, chàng nói nho nhỏ;
– Coi chừng mấy người ngồi phía ngoài khia đang nhìn kìa.
Bà Hồng cười khúc khích.
Cho anh chừa cái tật bạ chỗ nào cũng chọc người ta.
Việt nói lảng đi:
– Em với cô Anna định cạo thằng triệu phú Ba Tầu kia bằng cách nào đó?
Bà Hồng cười mím chi:
– Anh thử nghĩ coi tụi em chơi cái trò này có bằng dân tình báo mấy anh không nhé.
– Chơi như thế nào?
– Anh có biết thằng cha chồng mắc dịch em hình như ghen với mấy đứa nhỏ trong sòng bài không. Ông ấy về làm cho em một trận, nói là bài bạc như vậy mất mặt ông ấy hết, làm sao làm việc. Rồi hăm sẽ đặt vấn đề với Đại tá Hai. Anh nghĩ như vậy còn làm ăn gì được nữa? Nhưng thực sự em cũng bắt đầu chán cái chỗ này rồi, chơi nho nhỏ tụi nó còn có tiền, đánh lớn lên là chạy mặt hết, lính tráng lương lậu được bao nhiêu. Bởi vậy em mới