V iệt điên lên mấy bữa nay, dưng không tất cả đầu mối đều biến mất. Xuân là mục tiêu quan trọng nhất cũng không còn thấy xuất hiện nữa. Nụ v~ quê thăm gia đình thì không kể. Còn Tư, sau khi chàng đã dề nghị can thiệp ngầm để Cảnh Sát thả ra cho tiện việc theo dõi, nay cũng đã chính thức biết bị giết trong nhà Ba cùng với Hòa. Sau khi giảo nghiệm xác chết, dù đã bị cháy thành than, nhưng người ta cũng tìm thấy vết đạn xuyên qua xương những thiếu nữ xấu số này. Duy chỉ có trường hợp Ba là lạ lùng hơn cả, lưỡi dao cắm phập vô sau lưng xác chết y vẫn còn nguyên. Chưa ai đoán được việc gì đã xẩy ra, ai đã thanh toán đám đặc công này?
Lúc đầu mọi ngllời tưởng xác Hòa là vợ Ba, nhưng kết quả giảo nghiện lại cho thấy là không phải, vì khi so sánh với những lời khai của nhóm đặc công bị bắt, cơ
quan cảnh sát tìm ra đó không phải là Xa. Người ta cũng lôi ra được hồ sơ làm răng của Xa cách đây mấy năm về trước trong một phòng chữa răng ở Tân Định.
Tới giờ phút này Cảnh Sát mới bắt đầu hợp tác thực sự với eơ quan chàng, vì sau khi lần mò ra tổ chức của Ba và truy lùng ráo riết các đồng lõa thì tụi đặc công này biến đi ngay. Cực chẳng đã, cơ quan chàng phải giăng một mẻ lưới bắt hết những tên trong đường dây này. Tuy nhiên vì không biết bên cảnh sát làm ẩu nên đã không ra tay kịp thời, làm một số khác biến mất. Quan trọng nhất là Xa và Xuân, vì cả hai nhân vật này mới là giống mối liên hợp giữa các mục tiêu đang theo dõi!
Bây giờ kiểm lại chĩ còn có mỗi mình Na là người duy nhất đáng quan tâm trong Điệp Vụ Lột Trần. Vậy mà cô nàng này chúi mũi vô sòng bài, cộng tác với bà Hồng giết cô Anna để thủ lợi. Tội nghiệp cô đầm lai này không biết gì về âm mưa của bà Hồng nên làm bao nhiêu tiền đều lọt vô túi bà Hồng hết. Mặc dù Hòa đã chết, Nụ và Na là người eủa địch trong sòng bài, nhưng bây giờ tin tức ở đây Việt có thể nhờ vào nhân viên của sở trà trộn trong đám ngllời chơi bài. Chàng đã nhận được con số đích sác bà Hồng ăn bao nhiêu tiền mỗi tối và cô Anna vay mượn như thế nào. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy đám qủi cái trong cư xá cục cựa gì hết.
Việt bắt đầu mệt mỏi vì tự nhiên công táe này có vẻ đi vô con đường tào lao. Không đáng phải đổ hết lực lượng tinh tuệ nhất của sở vô như thế này. Nhiều khi chàng nghĩ; bắt mẹ nó hết mấy con nhỏ làm công trong cư xá có liên quan tới địch eho đỡ khổ, theo dõi tụi nó làm gì cho mệt. Còn sòng bài chàng chĩ cần ho một tiếng là dẹp tiệm ngay. Có lẽ biết tinh thần Việt sa sút như vậy, Đại tá Hai đã cho chàng hay phải cố gắng hơn nữa, vì sắp sửa tới lúc sống chết với địch rồi chứ không phải chuyện chơi. Những báo cáo của Việt gửi về rất cần thiết cho trận chiến trong những ngày sắp tới. Tuy vậy, Việt vẫn cảm thấy không còn hăng say như trước nữa. Sáng nay chàng nhận được tin bà Hồng muốn mời chàng đi ăn cơm trưa ở Đồng Khánh. Việt băn khoăn hết sức, nếu không nhận lời sợ bà .Hồng giận thì đừng hòng bước chân vô cư xá, còn như đi chơi với bà coi bộ cũng lạnh cắng lắm. Hồi này hình như ông tướng đã để ý tới bà nhiều, không phải vì chàng mà vì nhi~u thanh niên khác trong sòng bài theo tán tỉnh bà. Nhất là lời hăm của ông tướng báo cho An Ninh phải dẹp sòng bài để bà hết chỗ chơi. Lời nói của ông tướng chồng bà Hồng không còn là lời hăm dọa suông với bà vợ trẻ trong gia đình nữa, nó đã trở thành sự thực.
Vừa rồi ông tướng đích thân gặp Đại tá Hai, đặt vấn đề dẹp sòng bài này vì không thể để nó ở đó, có thể làm ô danh Hải Quân. Cực chằng đã Đại tá Hai hứa sẽ thi hành lệnh trên ngay, tuy nhiên xin cho vài ngày để điều tra hư thực thế nào mới dám ra tay, vì còn sợ đụng chạm tới nhiều giới chức liên hệ.
Việt đoán có lẽ vì vấn đề này mà bà Hồng muốn đi chơi với mình. Chàng thấy dù muốn hay không cũng không thể từ chối được, ngay cả biết chắc là ông tướng cho người theo dõi chàng cũng phải lao đầu vào “cặm bẫy” này. Chàng chịu gặp bà Hồng trong Nhà Hàng Đồng Khánh. Hôm nay anh chàng Việt đạp xe cyclo đã
phải lột xác. Điều này tối ky trong nghề nghiệp và nhất là trong giai đoạn này. Nhưng Việt không đuợc phép đóng bộ anh phu xe đi chơi với bà tướng được. Bởi vậy chàng mới phải hẹn bà Hồng ở một nơi kín đáo và thật sang trọng này!
Chân tướng phu xe của Việt bà Hồng không bao giờ ngờ tới, mặc dù từ trước tới nay bà vẫn biết Việt là con người muôn mặt, nhưng chẳng bao giờ ngờ được người
tình của mình lại đội lốt phu xe hoạt động nhắm ngay vô nơi cư ngụ của mình cả. Thực sự bà Hồng khó có dịp gặp Việt trong lớp hóa trang này, vì bà ít khi ra đường, khi cần đi đâu đã có tài xế lái xe của ông tướng đưa bà đi.
Hôm nay trời Saigon nóng như lửa đốt, Việt mặc bộ đồ thể thao của dân chơi quần vợt như một eông tử nhà giầu Cặp kính mát Pi-lốt gọng vàng càng làm cho khuôn mặt Việt có vẻ trưởng giả hơn. Chiếc đồng hồ đắt tiền bà Hồng mua tặng chàng mấy tháng trước được Việt đeo vô, hàng ngày không bao giờ Việt chạm tới mấy thứ này vì nó không hợp với “nghề” đạp xe cyclo của chàng.
Chọn một bàn khuất vô phía trong nhà hàng, Việt kêu ly cam vắt ngồi đọc báo, cô chạy bàn chưa kịp mang nước ra, Việt đã thấy bà Hồng bước vô, thường thì bà
Hồng không bao giờ tới đúng giờ, có khi Việt phải chờ tới cả tiếng đồng hồ. Vậy mà hôm nay bà tới sớln hơn giờ hẹn mười mấy phút cũng là một điều bất thường. Nhưng còn một điều nữa làm Việt ngẩn ngơ, không hiểu bà Hồng đang định làm gì mà lần này bà không đi một mình mà lại eó cả eô Anna đi theo. Đã nhi~u lần cô nàng này kêu xe cyclo của Việt chở đi đây đó, cô ta đâu có biết Việt là nhân viên Tình Báo gỉa dạng.
Việt đứng dậy kéo ghế mời bà Hồng và cô Anna ngồi, chàng chưa kịp mở miệng, bà llồng đã giới thiệu liền:
– Đây là anh Việt, người tình của chị đó. Còn đây là cô Anna, cô bạn thân nhất của em.
Việt choáng váng nghe bà Hồng giới thiệu, chàng không ngờ bà nói tuết luốt mà không kiêng dè gì cả. Nhất là lần dầu tiên trước mặt người khác, bà xưng em thật ngọt ngào với chàng. Việt hơi cúi đầu, chào cô Anna.
– Dạ, thật hân hạnh được biết cô, xin mời quí vị ngồi.
Bà Hồng mỉm cười, kéo ghế ngồi sát Việt hơn nữa, bà ghé sát miệng vô tai Việt nói nho nhỏ:
– Hôm nay trông anh quí phái đẹp trai quá, nhưng đừng để cho cô Anna hất hồn nhé, coi chừng em đó.
Việt mỉm cười, nắm tay bà Hồng bóp nhè nhẹ. Cô Anna hơi nghiêng đầu thật kiểu cách, mỉm cười, nói:
– Anh chị đang nói xấu gì em đó? ‘ ‘
Việt liếe bà Hồng thật tình, cười cười: .
H~ng nói em là hoa khôi trong cư xá Hải Quân đó,
bảo anh phải coi chừng, không có được loạng quạng, nếu
không cô ấy giết anh.
Cô Anna cười dả lả:
– Chị Hồng nói quá rồi, em không có như vậy đâu.
Hơn nữa, anh Việt đâu có tệ như vậy phải không? Em làm sao so với chị Hồng được.
Bà Hồng cười khúc khích, bà vẫn yêu Việt ở những cái tiếu lâm dễ thương này. Ngay từ hồi còn đi học, bà đã say mê Việt cũng vì cái miệng dẻo quẹo eủa chàng,
Việt chưa bao giờ làm cho ai buồn cả, nhất là đối với bà, Việt chiều chuộng, nâng niu, vuết ve tới tận cùng của sự ước muốn trong tình yêu. Bà nhìn Việt âu yếm, bà biết Việt đang băn khoăn, mà quả thực như vậy, hôm nay đi chơi với bà Hồng, Việt cảm thấy có nhiều cái bất thường, hình như có cái gì hơi khác lạ, sự hiện diện của cô Anna làm Việt suy nghĩ. Chàng ướm thử ý bà Hồng:
Hôm nay trời nóng nực quá, không lý chúng ta ngồi đây ăn xong rồi về sao?
Bà Hồng vừa định nói gì, cô Anna đã cướp lời:
– Đâu có về dễ dàng như vậy được. Chẳng mấy khi con nhỏ này được đi chơi ké với anh chị, nhất định phải có một ngày vui trọn vẹn chứ, phải không chị Hồng?
Bà Hồng nhìn Việt gật đầu nhè nhẹ:
– Phải rồi, lúc mới đi em có nói với cô Anna; chúng mình đi Lái Thiêu ăn trái cây, vui một buổi miệt vười chơi, không khí Saigon ồn ào làm tụi mình mệt mỏi quá
rồi.
Việt đề nghị:
– Nếu vậy chúng mình kêu một chút gì nhè nhẹ ăn lót lòng thôi, để bụng ăn trái cây chứ.
Cô Anna chiu ngay:
– Anh Việt nói đúng đó, hay là mỗi đứa ăn một tô mì thôi, rồi chúng ta mưa thêm ít đồ ăn mặn mang theo, tới đó phòng khi xót bụng còn có đề ăn lót dạ.
Việt mĩm cười:
– Cô Anna rành quá héng, như vậy hôm nay để cho Anna làm trưởng đoàn đi.
Bà Hồng cười khúc khích.
– Phải đó, cho em một cơ hội phục vụ anh chi có chịu không ?
Anna lại cúi đầu làm dáng thật kiểu cách, cười cười:
– Hân hạnh, hân hạnh. Vậy hôm nay em phải cố gắng hết sức làm cho anh chị vừa lòng mới được.
Nếu thế Anna có thể kêu thứe ăn được rồi đó.
Cô hầu bàn cũng vừa bưng ly nước cam cho Việt tới, Anna quay qua kêu thức ăn luôn:
– Cô cho thêm hai ly cam vắt nữa, ba tô mì và làm cho chục con chim Cút nướng, một ổ bánh mì bự để mang về; Nhớ lấy nước chấm nhiều nhiều một chút à, cho luôn mấy chai bia 83 nữa nhé.
– Thưa cô mấy chai ạ?
– Khoảng 6 chai được rồi.
Cô hầu bàn vừa đi khỏi, Việt khen ngay:
– Không ngờ Anna giỏi quá, nhất định cuộc đi chơi này phải vui rồi.
Anna hơi nheo mắt lại, nhìn Việt tủm tỉm cười:
– Anh Việt quá khen thôi, em có tài ba gì đâu, lêu lổng riết rồi quen thôi mà. Nghe chi Hồng nhắc tới anh hoài, hôm nay được gặp mới biết qủa thực chị Hồng
không chọn lầm người. Anh luôn luôn làm cho người đối diện hài lòng.
Bà Hồng mỉm cười