Đúng lúc này, tên La Nhân Kiệt cũng về đến.
– Sư phụ, sư phụ / sao vậy Nhân Đạt? / Sư phụ La sư huynh, huynh ấy đã bị giết rồi.
– Đứng dậy rồi từ từ nói. Nào bình tĩnh lại, nói ta biết, ai làm?
– Lệnh Hồ Xung
– Khốn kiếp, đúng là tên súc sinh này làm à?. – Hắn tức giận nói lớn
– Ngươi nói Lệnh Hồ Xung giết người, là ngươi tận mắt nhìn thấy sao? – Nhạc Bất Quần lên tiếng.
– Đúng vậy, đương nhiên là tôi tận mắt
– Nhạc trưởng môn, ông còn gì để nói nữa không? Ông bao che đệ tử của ông, ông đúng là Ngụy quân tử.
– Đức Nặc, Đại Hữu / sư phụ / đi tìm đại sư huynh của các con về đây cho ta/ dạ, sư phụ.
– Nhân Đạt, ngươi cũng đi cùng đi, để tránh có người kiếm cớ đi tìm rồi phóng thích hắn, đi mau. / Vâng, thưa sư phụ.
Giả Nhân Đạt cùng hai người kia vừa ra khỏi cổng gia trang cũng là lúc Nghi Lâm dò được tung tích của sư phụ mình và tìm đến:
– Sư phụ/ Nghi Lâm / sư phụ.
– Sư phụ, đệ tử tưởng là cả đời này, sẽ không gặp được người nữa rồi. – Nàng khóc rưng rức.
– Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, đừng sợ, trở về là tốt, con có biết Lệnh Hồ Xung, tên súc sinh đó giờ ở đâu không?
– Đệ tử…đệ tử quả thật có nhìn thấy Lệnh Hồ sư huynh.
– Vậy huynh ấy hiện giờ ở đâu? – Linh San vội vàng chen vào.
– Huynh ấy, huynh ấy..hu hu
– Hắn sao rồi, mau nói đi.
– Huynh ấy chết rồi.
Câu nói của Nghi Lâm như sét đánh ngang tai, toàn thân Linh San rụng rời, đầu óc ù ù. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra
– Nghi Lâm sư tỷ, tin tức này ở đâu ra vậy?
– Tôi tận mắt nhìn thấy. – Sau câu nói đó, Nghi Lâm tiếp tục khóc nức nở, vẻ đau đớn của nàng là không thể giả tạo. Linh San nghe xong cũng chỉ kịp nấc lên vài tiếng rồi ngất lịm, đám đệ tử của Lưu Chính Phong phải cõng nàng vào khuê phòng nghỉ ngơi.
– Nghi Lâm sư điệt, ai đã giết Lệnh Hồ Xung? – Nhạc Bất Quần hỏi nàng.
– Là La Nhân Kiệt giết.
– Nói bừa, rõ ràng La Nhân Kiệt đã chết trong tay Lệnh Hồ Xung sao ngươi lại nói lại là hắn giết Lệnh Hồ Xung?
– Tôi nói thật, tôi có thể lấy danh nghĩa bồ tát ra để thề.
Nói đoạn nàng từ từ kể lại đầu đuôi toàn bộ sự việc đã diễn ra từ lúc được Lệnh Hồ Xung cứu đến khi chàng bị giết cho mọi người nghe. Chỉ có việc suýt thất tiết trong tay Điền Bá Quang thì Nghi Lâm giấu nhẹm đi. CÙng lúc đó, Lâm Bình Chi đã lẻn được vào bên trong gia trang, hắn đánh ngất một tên gia đinh rồi lấy trộm quần áo để giả dạng, tiện cho việc thâm nhập vào bên trong. Vào khoảng thời gian này, tại Quần Ngọc Uyển, Khúc Dương vẫn đấu tranh quyết liệt với thần chết để giành lại sự sống cho Lệnh Hồ Xung, nội lực trong người ông đã tiêu hao quá nửa, nhưng diễn biến của Lệnh Hồ Xung thì chỉ có tiến triển chút ít. Tích tụ rất nhiều chân khí vào người, cuối cùng Lệnh Hồ Xung cũng tỉnh dậy được, chưa kịp cử động thì ông đã lên tiếng:
– Đừng động đậy, nếu không sẽ rất hao phí chân khí.
– Tiền bối, đa tạ tiền bối đã cứu mạng. – Chàng quỳ xuống tạ ơn.
– Mau đứng dậy, mau đứng dậy, tiểu tử, ngươi có điều không biết, tính mạng hiện giờ của ngươi đều do chân khí trong cơ thể ta giúp ngươi duy trì mạng sống. Nếu để chân khi bị đứt, ngươi ắt sẽ chết, vậy chẳng phải sẽ uổng phí công sức của ta hay sao?
– Tiền bối vì tôi, mà tiêu hao nhiều nội lực như vậy, ơn này, cả đời Lệnh Hồ Xung không dám quên.
– Thật ra, truyền nội lực cho ngươi, không coi là hy sinh gì, hy sinh mà ta đã làm, không chỉ là vậy
– Vãn bối không hiểu?
– Hôm nay là đại sự của hảo bằng hữu ta, nhưng nguy cơ mai phục khắp nơi, vốn dĩ ta rất lo lắng, định qua đó xem thử. Nhưng bây giờ tính mạng ngươi duy trì được là do toàn bộ chân khí trong người ta truyền cho, nếu một khi chân khí bị đứt, ngươi sẽ chết chắc. Đến lúc đó, ta sẽ hối hận cả đời. Nhưng nếu như ta không đến chỗ bằng hữu ta, hắn có nguy hiểm gì ta cũng sẽ áy náy cả đời. Ta thật sự không biết phải làm gì?
– Tiền bối, người không cần phải khó xử, trong giang hồ xem trọng chữ “nghĩa” Lệnh Hồ Xung tôi chẳng qua chỉ là một người sắp chết, tiền bối không cần phải lo lắng, người hãy nhanh chóng đến chỗ bằng hữu của mình đi.
– Ngươi…không sợ chết thật sao?
– Sống chết có số, mặc kệ nó đi, tiền bối, tôi và người chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, nhưng người bằng hữu đó của người lại là người quan trọng nhất đối với người. Nặng nhẹ thế nào đã quá rõ ràng, mặc dù tôi cũng muốn sống, nhưng nếu như tôi sống lại phải dùng sự đau khổ của người khác để đánh đổi, tôi không thể làm được, tiền bối, người mau đi đi.
– Tiểu tử thối, không ngờ, tuổi tác nhỏ như ngươi lại là một hán tử. CŨng được, hôm nay, Khúc Dương ta sẽ lấy sáu phần chân khí của ta truyền cho ngươi, ngươi sẽ tự đả thông các kinh mạch huyệt đạo trong cơ thể. Nhưng ngươi phải nhớ rõ, nội công của ta và phái Hoa Sơn của các ngươi khác nhau một trời một vực, hơn nữa nội công của chúng ta lại cao thấp khác nhau, hai luồng khí chắc chắn sẽ có tương tác. Sau này sẽ khiến ngươi chịu nhiều dày vò. Tiểu tử, có dám cược một lần không?
– Ha ha tiền bối, Lệnh Hồ Xung tôi, không có gì là không dám cược. Nhưng ngài vì tôi mà tiêu hao nhiều nội lực như vậy, làm sao có thể cứu bằng hữu của người?
– Ha ha ha, chuyện này ngươi không cần lo, hôm nay hai chúng ta, một già một trẻ, một người không sợ sống chết, một người muốn gì làm nấy, cũng là ý trời.
Trao đổi xong, Khúc Dương truyền chân khí cho Lệnh Hồ Xung rồi nghỉ ngơi, sau đó ra khỏi Quần Ngọc Uyển thẳng hương Lưu gia trang. Tại đó lúc này Nghi Lâm cũng đã kể xong toàn bộ sự việc:
– Xem ra chúng ta đã hiểu lầm Lệnh Hồ hiền điệt rồi. – Lưu Chính Phong lên tiếng.
– Các người nói vậy là ý gì, không lẽ để cho đồ đệ La Nhân Kiệt của ta chết oan sao? – Dư Thương Hải lớn tiếng.
– Nghi Lâm, ngươi nói Lệnh Hồ Xung chết rồi, thi thể của hắn đâu?
– Tôi…tôi dìu huynh ấy đi, được mấy bước huynh ấy đã chết trên mặt đất. Tôi cũng bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy thì không thấy huynh ấy nữa.
Lúc này Lâm Bình Chi đang nấp ngoài cửa nghe rõ sự việc, do sơ ý bất cẩn, hắn đã làm rơi mấy trái đào bê trên tay, bị phát hiện, hắn định tháo chạy nhưng Dư Thương Hải đã nhanh hơn, chạy ra túm lấy cổ hắn bóp mạnh:
– Ngươi là ai, định làm gì, tại sao lại nghe lén? Lưu sư huynh, hắn có phải gia bộc nhà huynh không?
– Tiểu huynh đệ này tại hạ chưa từng nhìn thấy?
– Đã không quen biết, vậy nhất định là gian tế, xem trưởng đây.
Ngay sau câu nói, Dư Thương Hải đã tung ra một chưởng ở tay định đánh thẳng vào mặt Lâm Bình Chi, đúng lúc nguy cấp đó, Mộc Cao Phong ở đâu bay ra ngăn chặn chưởng lực của hắn khiến nó trở nên vô hại, hai người tiếp tục đánh với nhau tới hai mươi mấy hiệp mà vẫn không phân thắng bại, bụi bay tung khắp cả gia trang. Sau một hồi tỉ thí, cả hai đều dừng lại, Mộc Cao Phong lên tiếng:
– Dư quán chủ, ngươi đường đường là trưởng một nhân của một phái, vậy mà lại ức hiếp tôn tử của lão lưng gù ta. Không thấy xấu hổ sao?
– Ngươi là Mộc Cao Phong?
Dư Thương Hải vừa dứt lời thì Mộc Cao Phong đã túm lấy Lâm Bình Chi rồi dùng khinh công bay vút lên mái nhà rồi mất hút một cách nhanh chóng, mọi người không ai kịp động thủ cả. Cùng lúc đó, một đệ tử của phái Thanh Thành bị đánh từ ngoài công văng tít vào tận sảnh đường, nằm im bất động, Dư Thương Hải thừa biết người ra tay chắc chắn không phải là Mộc Cao Phong, công phu của lão ta không thể đạt tới tầm đó. Hắn quay ra tên đồ đệ thì thấy lưng của hắn được gián một mảnh giấy có vẽ hình con rùa, hàm ý chế nhạo phái Thanh Thành của hắn. Quá tức giận, hắn hét lớn:
– Ai, rốt cuộc là ai?
– Sư phụ, đệ tử…đệ tử quả thật không kịp nhìn.
Đúng lúc đó, một âm thanh văng vẳng vang lên tiếng nói không to nhưng ai cũng nghe rất rõ, đủ thấy người này võ nghệ vô cùng cao cường “Dư quán chủ, đây chính là kiểu mông hướng ra sau, Bình sa lạc nhạn của phái Thanh Thành các người”, “rốt cuộc ngươi là ai” hắn tức giận quát lớn, dứt lời, trên bầu trời rất nhiều ong vò vẽ bay vào trong sảnh và tấn công mọi người. Tất cả mọi người ai cũng mải miết chống đỡ bầy ong để hòng thoát thân. Lợi dụng cơ hội đó, một bóng đen lao vút vào trong, nhằm thẳng hướng Nghi Lâm, tóm chặt lấy tay nàng. Không kip phản ứng, Nghi Lâm chỉ nghe thấy hắn nói một tiếng “đi” thì đã thấy thân hình của mình nhẹ nhàng như mây, thì ra nàng đã được đưa tít lên mái nhà, cũng theo hướng Mộc Cao Phong chạy mà biến mất dạng. Bóng đen biến mất, bầy ong cũng theo đó mà bay đi, định thần trở lại, lúc này Định Giật sư thái mới phát hiện ra Nghi Lâm cũng đã mất tích từ khi nào, bà gọi lớn:
– Nghi Lâm, Nghi Lâm..Ai đã mang Nghi Lâm đi rồi.
Ngẫm nghĩ một lúc, như nhớ ra điều gì, Dư Thương Hải cho tay lên miêng huýt sáo, tức thì có mấy con dơi bay đến, đậu vào chỗ đệ tử của hắn rồi lại bay đi, Dư Thương Hải cười hếch mép “đi với ta” rồi sau đó hắn chạy theo hướng con rơi bay, mọi người cũng không ai bảo ai, tất cả chạy theo Dư Thương Hải.
Mộc Cao Phong và Lâm Bình Chi chạy tít sâu vào trong rừng, Mộc Cao Phong lúc này mới dừng lại thở dốc, hắn thầm nghĩ “Tên Dư Thương Hải này thật có bản lĩnh, xem ra muốn đối phó với hắn thì phải tốn chút công sức rồ, nhưng việc này cũng không liên quan gì đến ta, tại sao ta lại phải tốn sức như vậy chứ” Nghĩ vậy, hắn quát Lâm Bình Chi:
– Ta đi trước đây, đừng có theo ta. – Rồi định bước chân đi thì Lâm Bình Chi ngăn lại.
– Mộc Lão tiền bối, ông đã hứa cứu cha mẹ tôi, ông không được nuốt lời.
– Ta cũng không phải anh hùng hảo hán gì, nuốt lời cũng chẳng sao.
– Chỉ cần ông hứa cứu cha mẹ tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ ông.
– Phụ mẫu ngươi và