– Vào đây vào đây đi
Chờ cho hai người bước vô nhà, Nụ mới bảo Xuân:
– Đây là anh Đìa và anh Đạm, cả hai cùng là sĩ quan Tình Báo học chung khoá với Nụ tại Nga Sô. Hôm nay tụi em tới đây thảo luận với chị Xuân một vấn đề quan
trọng lắm.
Tự nhiên Xuân khựng lại, nàng linh cảm có chuyện chẳng lành. Xuân cúi đầu chào hai thanh niên lạ mặt rồi dẫn cả ba người vô tuốt trong phòng nàng. Nụ bảo Xuân:
– Sao chị không tiếp tục ăn cơnl đi, tụi em chờ một chút cũng được mà.
Xuân lắc đầu, nói:
– Thôi được mà, tui cũng ăn từ nãy tới giờ rồi. Để cho hai bà cháu ngồi ngoài đó ăn đi, chúng mình vô đây nói chuyện cho kín đáo một chút.
Nói rồi nàng chạy ra ngoài lấy mấy chai nước ngọt ra mời khách, Nụ để cho Xuân ngồi yên mới mở đầu, nàng vô dề ngay:
– Chắc chị Xuân biết; không hiểu sao anh Ba làm cháy nhà và chết thảm quá. Nhưng cái tai hại nhất là những ehất nổ đã làm cho cơ sở bại lộ và em được biết,
tất cả đường dây của anh Ba đã bị núm sạch rềi, không trước thì sau cảnh sát sẽ tới đây bắt chị và có thể tất cả chúng ta có cơ bị bắt hết.
Xuân tái mặt, lắp bắp hỏi:
– Trời ơi… tại sao chi”‘ chị… chị biết vụ này. Các anh ấy bị bắt hồi nào vậy?
Xuân chỉ Đìa, nói:
– Anh Đìa hiện giờ là nhân viên của phòng hoạt vụ cảnh sát đặc biệt, nếu không thì làm sao chúng mình biết được.
Chân tay Xuân run lẩy bẩy, nàng ấp úng:
– Em… em… phải làm sao bây giờ?
– Thời gian thật cấp bách, chị thu xếp ít quần áo theo tụi em qua nhà thằng Bẩy Vịt ngay bây giờ, nếu không sợ không kịp nữa.
– Còn ngoại em với thằng nhỏ có đi không?
– Mấy người đó sẽ đi sau, bà già con nít ít nguy hiểm hơn, chị ra kêu ngoại vô đây chúng ta cho bà cụ biết cũng không sao, bởi vì tụi em phải xếp sắp cho chị trốn
vô mật khu với chị Xa ngay nên chị cũng nên nói với ngoại vài câu cho bà cụ và thằng bé yên tâm đi sau. Bây giờ đi một chuyến đông quá không được.
Xuân lật đật kêu bà nguại vô nhà trong ngay, nàng thì thao nói hết tình hình nguy hiểm cho bà cụ hay, bà già không ngờ có chuyện đó, nước mắt chẩy giòng giòng,
Xuân cố trấn tĩnh nói:
– Ngoại đườhg sợ, con đi rồi anh em ở đây sẽ đưa ngoại đi ngay bằng đườllg khác, ít nguy hiểm hơn, nếu chúng ta đi chung lộ bí mật sẽ chết cả đám, không có ích
lợi gì Nụ cũng nói vô:
– Bây giờ tụi con đi trước, chỉ vài phút sau ngoại và em nhỏ sẽ được anh Đạm đẫn đi ngay, chúng ta chia ra làm hai toán đi khác đường cho kín đáo, nếu chậm trễ có
thể bại lộ e khó sống với tụi Nguy ác ôn đó.
Nói xong Nụ quay qua bảo Xuân:
– Thôi, chị Xuân lấy ít quần áo đi liền bây giờ đi, sớm giờ nào an toàn giờ đó.
Xuân líu díu đi ngay, chỉ vài phút sau nàng đã sách một túi nhỏ với đầy đủ gia tài gom góp lại, Xuân biết là lần này rời nơi đây sẽ không bao giờ trở lại căn nhà này nữa.
Nụ cũng không để cho Xuân nán lại thêm một phút nào, nàng đứng dậy ngay khi Xuân bước vô phòng:
– Bây giờ chúng mình đi trước, anh Đạm sẽ ở lại phụ trách đưa bà cụ và con của chị Xuân đi ngả khác sau.
xuân ứa nướe mắt nhìn bà ngoại lui khui thu xếp đồ
đạc và thằng con ngơ ngáo không hiểu chuyện gì xẩy ra
mà mẹ nó lật đật như vậy. Nàng ôm đứa nhỏ vô lòng
ngậm ngùi căn dặn:
Con phải ngoan ngoãn nghe lời chú Đạm nhé, chú
ấy sẽ dẫn con về quê sau, bây giờ mẹ phải đi trước, mẹ
con mình sẽ gặp nhau ở quê ngoại sau nhé. .
Thằng nhỏ vùng vàng: ..~~
Con muốn đi với mẹ cơ. ‘
Xuân dỗ dành:
– Không được đâu con à, ngoan đi rồi mai mốt về quê
ngoại tha hồ mẹ mua bánh con ăn. ~
– Bộ mẹ đi trước một mình hả.
– ừ, mẹ đi trước về đó xếp sắp chỗ ở cho con, con với
bà ngoại thủng thẳng theo chú Đạm đi sau, chúng mình
gặp nhau liền hà, con nhớ giúp bà ngoại lúc đi đường
nhé. .
Thàng bé ngoan ngoãn gật đầu:
– Dạ, mẹ tới đó mua bánh chờ con nhé.
Xuân gật đầu ứa nước mắt, nàng có linh cảm còn lâu lắm mới có thể nhìn lại đứa con ngoan này. Nàng không dám chần chờ lâu hơn nữa, đứng lên theo Nụ và Đìa ra nhà ngoài đi ngay.
Đi tới khúc quanh đầu hẻm, Xuân cố ngó lại căn nhà bấy lâu nay nàng chưng sống với bà ngoại và thằng con nhỏ, nơi đây biết bao nhiêu kỷ niện buồn vui, sướng khổ, giờ này nàng phải xa lìa vĩnh biệt một cách vội vàng và phũ phàng quá. Nhưng có một điều thật phũ phàng mà Xuân không biết, và có lẽ cho tới khi nàng nhắm mắt cũng không hề hay biết đang xẩy ra tại căn nhà đó; Vì ngay khi nàng còn đang ngó lại nhìn căn nhà nhỏ để thầm nói lên lời vĩnh biệt thì trong căn nhà đó, Đạm đang đè hai bà cháu bóp họng chết tươi, sức của một tay đại võ sĩ như Đạm, chỉ cần búng một cái, cho dù thanh niên khoẻ mạnh cũng tắc thở, há gì một bà già hơn 60 và một thằng con nít nói chưa đủ. Cái chết của một già, một trẻ thực êm thấm, không gây ra một tiếng động nào; bàn tay hộ pháp của Đạm mỗi tay nắm cuống họng một người, bóp gẫy xương cổ thực dễ dàng. Thi hành xong thủ đoạn, Đạm lấy thuốc ra hút, chờ hút vài hơi xong, Đạm nắm cả hai xác chết thẩy xuống sông. Con nước đang lên nên chẩy siết, cuốn gọn hai thây người chìm xuống giòng sông không một giọt nước mắt tiễn đưa.
Trong khi đó đám Nụ ra khỏi đầu hẻm, quẹo qua đường nhỏ khác, đi tắt ra con lạch gần đó, Trinh đang ngồi trên ghe chờ mọi người. Xuân vừa bước xuống ghe,
Nụ đã giới thiệu:
– Đây là Trung úy Trinh, cũng từ ngoài Bắc xâm nhập vô Nam mấy năm nay. Anh Trinh sẽ chở chúng ta tới nhà Bẩy Vịt.
Xuân cúi đầu chào Trinh, nàng không ngờ sĩ quan Điệp Báo từ ngoài Bắc xâm nhập vô Nam nhiều như vậy. Ghe lướt đi trong con lạch nhỏ âm u, rờn rựn. Bóng
tối nhá nhem lại càng làm cho cảnh vật thê lương hơn; Đầu óc Xuân hoang mang cùng cực. Nàng không ngờ sự việc xẩy ra bất ngờ như thế. Cả bốn người trên ghe
không ai nói với ai một lời nào, cho tới khi ghe cặp sát nhà Bẩy Vịt, Nụ mới bảo Xuân:
– Chị vô nói Bẩy Vịt và bà ngoại của y ra đây để anh Trinh chở di chỗ khác, chúng ta cần căn nhà đó họp đêm nay, không thể để họ thấy chúng ta ở đó được, nhất là em không muốn lộ diện trước mặt họ.
Xuân gật đầu đi ngay, nàng vừa đi khỏi, Nụ đã quay qua Trinh bảo:
– Tôi và đồng chí Đìa ra sau nhà phía bên kia, khi Bẩy Vịt và bà ngoại của y tới đây, đồng chí chở họ khuất ra phía trước một chút, đập đầu cả hai đứa, cột bao cát, nhận xuống mương như dự định. Xong trở lại vô nhà họp với tụi này.
Nói xong Nụ nhẩy lên bờ cùng Đìa đi vòng ra phía sau nhà, đứng khuất sau một lùm cây. Chỉ vài phút sau, nàng nhìn thấy Xuân dẫn Bẩy Vịt và bà ngoại của y
xuống ghe, khi Trinh chở họ đi rồi, Nụ mới yên trí ra đón Xuân cùng vô nhà.
Xa gặp Nụ mừng rỡ ôm lấy nàng, nói:
– Chị Nụ, không ngờ lại được gặp chị ở đây, bao giờ em mới có thể trốn ra mật khu được.
Nụ vỗ nhè nhẹ trên vai Xa, nói:
– Có lẽ chúng mình đi ngay đêm nay thôi, nhưng chúng ta phải bàn thảo kỹ một chút nữa mới được. Em có đem một chiếe ghe đủ sức để bốn người vượt thoát an
toàn Chỉ vì vội vàng, đồ ăn mấy người phải mua dọc đường thôi.
– Đồ ăn thì khỏi lo, ở đây eó cả mấy trăm con vịt, chúng ta bắt một mớ làm thịt có sao đâu.
Nụ hớn hở, nói ngay:
– Vậy mà không nghĩ ra, gạo chúng mình đã có đầy đủ dưới ghe rồi, bốn người ăn cả tháng không hết, bây giờ bắt chừng chục con vịt đem theo còn lo gì nữa.
Xa ngó Nụ, hỏi:
– Bộ chị Nụ cũng ra mật khu luôn ehuyến này à?
– Dạ, em không đi, sau cuộc họp này em phải trở về nhiệm sở tiếp tục thi hành công tác. Chuyến này chĩ có chị, chị Xuân, hai đồng chí Trung Uý Đìa và Trinh đi
thôi.
Xa ngó quanh, hỏi:
– Ủa, sao em không thấy đồng chí Trung úy Trinh?
– À, đồng chí ấy phải đưa hai bà cháu Bẩy Vịt tới một chỗ khác, để bảo mật cuộc họp của chúng ta ngày hôm nay.
– Chị Nụ chu đáo thực, vậy mà hồi nào tới giờ em đâu có biết.
Nụ mĩm cười, bảo Xa:
– Có lẽ chúng ta phải bắt một mớ vit ngay mới kịp, ở đây có cái lồng nào lớn một chút không.
Thiếu gì chị Nụ, chúng mình ra chuồng vit đi, lồng cũng để ngoài đó mà.
Nụ nhìn Đìa tủm tỉm cười:
– Đồng chí Đìa ra phụ với chị Xa đi, em muốn ở đây bàn thảo với chị Xuân một chút.
Đìa hớn hở nắm tay Xa đi ngay, Xa hơi ngỡ ngàng; không ngờ Đìa mới vừa biết nàng chưa đầy mấy phút đã tỏ ra thân mật quá rồi, nhưng Xa không dám rụt tay lại sợ Đìa mất mặt với mọi người. Ra tới chuồng vịt, Xa định làm bộ rút tay ra để mở cửa chuồng, Đìa đã nói:
– Xa à, anh có điều này muốn nói với em, nhưng em phải hứa tuyệt đối giữ bí mật với tất cả mọi người, nếu em tiết lộ ra, không những em mà cả anh cũng chết
luôn, không có cách gì tránh khỏi hết.
Xa không dám rút tay về nữa, sợ hãi hỏi:
– Có chuyện gì mà ghê vậy anh Đìa?
– Nhưng em có chịu hứa chắc không nói ra và tuyệt đối nghe lời anh không đã, bởi vì chĩ có thế mới cứu nổi mạng sống của em thôi.
Nghe Đìa nói vậy, Xa càng sợ hơn, tay nàng run run trong tay Đìa.
– Anh cứ nói đi, em thề nghe lời anh mà, nhất định sống để vậy, chết mang theo chứ không có tiết lộ cho ai hay đâu; anh đang làm ơn cho em mà.
Đìa buông tay Xa ra, mở cửa chuồng vit, nói:
– Chúng mình phải vào đây nói chuyện mới được, nếu để một người nào nghe được là cả hai đứa mình cùng bị xử bắn hết đó.
Xa theo Đìa vô trong chuồng vịt ngay, Đìa quay lại đóng cửa chuồng vịt rồi nắm lấy tay Xa, nói nho nhỏ:
– Để anh nói em nghe; cái đám