giả trọng tài, hắn ngáp ngáp vài cái rồi lên tiếng hỏi xem bộ rất thiếu kiên nhẫn.
“Ngài tới hơi muộn Dâm Ma trưởng lão………đây là đối thủ của ngài……..” Lão trọng tài áp chế tức giận liếc Long chỉ tay vào Ngô Kình Ngư đã sớm đợi trên võ đài.
“Đối thủ tiếp theo của ta thì sao?” Long bẻ bẻ cái cổ hỏi.
“Đối thủ tiếp theo?” Lão trọng tài sửng sốt với câu hỏi của Long, thằng này ngủ nhiều quá nên phát điên rồi à.
Khán đài xung quanh mọi người cũng phát mộng với Long, ai nấy cũng ngẩn mặt nhìn nhau không hiểu vị Lục trưởng lão Dâm Ma này muốn làm gì.
“Oápppp………..xem ra là chưa xác định……..được rồi, mau tuyên bố kết quả đi……” Long lại ngáp một cái dài lười biếng nói làm lão trọng tài sững sờ, kết quả? Kết quả cái cứt gì?
Nhưng……….rât nhanh sau đó lão biết…………..
“Phụt!” Ngô Kình Ngư vẫn đứng đó, thân hỉnh thẳng tắp thủ thế đợi đối thủ chỉ khác một điều……..đầu hắn không còn mà đã từ lúc nào rơi khỏi cổ lăn long lóc trên sàn đấu.
“Híttttttttt” Võ giả xung quanh hít một hơi lạnh vì tràng máu tanh ngay trước mắt mình, không ai biết Dâm Ma ra tay thế nào và lúc nào……..có người thì thầm mắng hắn vô sĩ vì rõ ràng………trọng tài còn chưa tuyên bố bắt đầu cơ mà.
Long lại bàng quang với mọi thứ, hắn phi thân trở về chỗ của mình và lại tiếp tục ngả lưng xuống ngủ ngon lành như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
………một lúc lâu sau……….tiếng tuyên bố Dâm Ma chiến thằng mới được tuyên bố.
…………..Ba giờ sau…………
“Phụt…….” Lại một cái đầu rời khỏi cổ lăn xuống sàn đấu, cũng vẫn là võ đài số bốn…….cũng vần là đối thủ của Dâm Ma………hắn đấu ba trận……ba trận đối phương chưa kịp động thì đầu đã rơi…….
Lão già trọng tài sắc mặt âm trầm nhìn đầu võ giả lăn long lóc dưới chân, trận thứ ba rồi…..lão còn chưa ra hiệu lệnh bắt đầu, cứ thế này lão chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong mắt bàn dân thiên hạ……lão thật rất muốn ra tay ngăn Dâm Ma động thủ nhưng mà lão còn không nhìn ra thân ảnh của hắn như thế nào thì ngăn chặn kiểu gì.
“Dâm Ma trưởng lão……với tư cách là trọng tài của Kim Sơn đại hội, tôi nhắc nhở ngài phải tuân thủ hiệu lệnh của trọng tài mới bắt đầu giao thủ……..” Nhịn không nỗi nữa rồi, lão giả trọng tài mở miệng lên tiếng với Long.
“Phốc!!” Dưới sự kinh sợ của mọi người, Long cứ thế mà chụp lấy cổ của lão trọng tài nhấc bống lên…….trời ạ……đường đường là trưởng lão của Côn Luân đại phái lại người ta xách lên chẳng khác nào heo chó.
“Lão già! Giữ cái quy củ chó má gì đó để lại mà tự xài đi, ta đang rất buồn ngủ cho nên thế này cho nhanh, gọi tất cả võ gia còn lại tới đây đấu một trận với ta…..” Long gằn giọng.
“Hừ! Xem ra cũng là thứ cuồng vọng ngông cuồng!”
“Hắn tưởng hắn là ai?”
Xung quanh, chúng võ giả bắt đầu xì xầm những âm thanh chửi rủa, mấy trưởng lão của các đại phái cùng thế gia sắc mắc rất khó coi vì lời nói của Long, hắn đây chẳng phải là đánh vào thể diện của toàn bộ họ hay sao?
“Ặc! Dâm Ma, mau thả ta xuống……..ta nhất định sẽ bẩm báo lên cao tầng Thập Lục Tháp trừng phạt ngươi…..” Lão già bị Long chụp cổ mặt mày trắng bệch run giọng đe dọa….bị đối phương chế trụ chỉ trong tích tắc khiến lão nhận ra rằng tên này thực lực sớm đã vượt xa mình tít tắp.
“Rắc!” Long ghét nhất là bị đe dọa, hắn cười gằn nhẹ nhàng vặn gãy chiếc cổ trong tay mình.
“Chết! Chết rồi!” Nhìn lão giả cứ vậy nghẹo cổ chết tức tưởi, toàn bộ mọi người biến sắc nhìn chằm chằm vào Dâm Ma.