ngừng ghe ở đây, nơi này vắng vẻ và cây cối um tùm quá. Mặt trời cũng đã chêng chếch, ánh sáng không còn gay gắt như hồi trưa nữa. Gió thổi rì rào qua những hàng cây mọc ven lạch mát rười rượi. Xa ngồi duỗi thẳng chân, ngả mình trên mũi ghe, nàng nhìn xuyên qua eành lá, những áng mây trắng đục bay lơ lửng trên không thực êm ả. Bẩy đã men lại ngồi bên cạnh nàng, Xa nhìn Bẩy tủm tỉm cười, bây giờ Bẩy không còn tránh ánh mắt của nàng nữa, nó nhìn nàng thật dạn dĩ và tự nhiên. Chỉ mới đây mà cử chỉ Bẩy đã thay đổi hoàn toàn, từ một thằng nhỏ nhút nhát nó bỗng trở nên một thanh niên bạo dạn thật nhanh chóng. Nhiều lúe Xa cũng bắt đầu cuống cuồng vì hành động của nó. Bẩy vừa ngồi xuống là nó đã nắm lấy tay nàng ngay, Xa để yên tay nàng trong tay nó, trong tình cảnh này Xa lại thấy hơi sờ sợ, nhưng nàng vẫn để cho Bẩy tự nhiên, dù sao thì nơi này cũng chắng có ai. Hơn nữa, mặc dù nàng ehưa eó con nhưng cũng đã lấy chồng mấy năm rồi và chồng nàng cũng không phải là người đàn
ông đầu tiên trong đời Xa.
Hồi ở quê, Xa đã lén lút với nhiều trai làng, có nhiều đêm thức suốt sáng ngoài đồng ruộng, thân thể của những người con trai đầy Bức sòng ấy còn không làm Xa nao núng, há chi Bẩy chĩ là một đứa nhỏ mới lớn chưa hề biết đàn bà là gì. Nàng nói nho nhỏ:
– Bẩy nằm xuống đây cho đỡ mệt, ngồi đó làm gì.
Bẩy nằm xuống ngay, nhưng Xa không ngờ Bẩy lại gác một chân lên bụng nàng. Nó thì thào:
– Chị Xa có giận em không?
Xa quay mặt nằm nghiêng đối diện với Bẩy, hỏi nhỏ:
– Tại sao lại giận Bẩy?
– Tại em kỳ cục quá phải không?
– Kỳ cục gì đâu, con trai ai lại không thế.
Bẩy ghé sát mặt lại, hôn lên mắt nàng, Xa nhắm mắt lại hơi ngước mặt lên đón nhận chiếc hôn vụng dại của Bẩy, nhưng Bẩy lại trường mình xuống hôn lên miệng nàng thực nhanh, Xa không ngờ Bẩy táo bạo như vậy, nhất là bàn tay Bẩy đã luồn qua áo nàng làm tuột chiếc áo lót và cánh tay còn lại đã kéo sát thân thể nàng vô mình nó rồi. Xa thì thầm:
– Bẩy ơi… Bẩy à, ở đây nhỡ có ai đi ngang qua thì sao?
Tiếng Bẩy run run trong hơi thở hừng hực:
– Đây là con lạch cụt dẫn tới nhà mình thôi mà, cả đời chẳng có ai đi ngang bao giờ đâu.
Sự thực thì không phải Xa không biết điều đó, nhưng nàng chĩ nói thế để Bẩy có thể đừng lại chăng, nàng cũng không hiểu chính mình muốn gì nữa, Xa chỉ cần la
lên một tiếng là Bẩy dừng lại ngay ở bất cứ làn mức nào mà nàng muốn, nhưng Xa đã không làm vậy. Bây giờ nàng không biết mình đang làm gì nữa, Xa chỉ còn thụ động trong hành động lấn lướt của Bẩy. Chẳng mấy lúc mà quần áo của cả hai người đã sổ tung ra, thân thể Bẩy nóng như lửa và mình mẩy Xa cũng đã căng cứng…
Bỗng Xa giật nẩy mình, hất Bẩy qua một bên, nàng vừa nhìn thấy một cụm khói đen thực lớn bốc lên ngay phía nhà mình, linh tính Xa cho nàng thấy có điều gì
không ổn. Trong khi đó Bẩy lồm cồm bò dậy, hớt hải hỏi:
– Có cái gì đó chị Xa?
Xa vừa lụp chụp mặc quần áo lại, vừa chỉ đám khói đen dầy đặc, nói:
– Hình như cháy nhà ở xóm chị, cháy lớn quá rồi !
Bẩy cũng vừa chợt nhìn thấy đám khói, nó vội vàng mặc quần áo vô thực nhanh như Xa.
– Bây giờ phải làm sao hả chị?
– Em chèo mau về nhà chị xem sao.
Bẩy không nói gì nữa, lật đật tháo ghe cùng Xa chèo thực nhanh về nhà nàng; ghe càng về tới gần, Xa càng chắc chắn cháy ở xóm mình. Tới’nơi, Xa nhìn cảnh náo loạn trong xóm, nàng thấy căn nhà mình đã cháy thành tro, và cả xóm đang chìm trong biển lửa. Nàng loáng thoáng nghe bà con gào thét nguyền rủa tụi đặc công Việt Cộng mang chất nổ về làm cháy cả xóm, nàng vội vàng bảo Bẩy chèo ghe trở về Thủ Thiêm ngay. Về tới nhà Bẩy, Xa lại hối Bẩy đi dọ xét tình hình và kiếm Xuân xin chỉ thị. Tới tối Bẩy về cho Xa biết; chồng nàng và hai người con gái khác chết trong đám cháy, vì chất nổ trong nhà nổ nên Cảnh Sát cũng kiếm ra súng ống và nhà nàng chắc chắn đã bi bại lộ. Xuân cũng nhắn lại với Bẩy là Xa phải ở lại đó luôn để coi tình hình ra sao đã mới có chĩ thị chắc chắn được, bởi vì hiện giờ Xa ló mặt ra là bị Cảnh Sát bắt liền. Cho tới bây giờ hình như họ tưởng một trong hai người con gái chết trong nhà Ba là Xa.
Cho tới hôm nay, dù rất đau buồn, nhưng Xa cũng đã khuây khoả phần nào, mặc dù với Ba và nàng mang danh nghĩa vợ chồng, nhưng thực ra chỉ là do sự gán ghép từ trong mật khu để về thành hoạt động. Tuy vậy, khi ăn ở với nhau lâu năm, tình nghĩa cũng thắm thiết lắm. Ba chết rồi cũng làm nàng đau khổ không ít, Tuy nhiên, điều nàng lo lắng nhất là không biết rồi đây thân phận nàng sẽ ra sao, hiện nay gia đình cha mẹ Xa còn trong vùng giải phóng, không biết sau vụ này, nàng trở về có được gần cha mẹ không? Xa nghĩ, dù cho công tác bị gián đoạn, nhưng lỗi cũng không phải tại nàng, nếu có trở về mật khu nàng cũng không lo bị trừng phạt. Bây giờ chỉ còn phải cố gắng đào căn hầm tại nhà Bẩy thực nhanh để làm nơi ẩn núp cho kín đáo, chờ cho các đồng chí khác xếp sắp cho nàng trốn trở lại mật khu.
Vì căn hầm đã có sẵn rồi, nên đào thêm thực dễ dàng. Xa đã được huấn luyện rất thành thuộc về cách đào hầm từ trong mật khu mấy năm về trước nên nàng đào thực mau. Hơn nữa, ở đây lại có đầy đủ dụng cụ và Bẩy phụ một tay càng mau chóng hơn.
Một điều làm nàng dễ chịu nhất là Bẩy luôn luôn săn đón nàng như một ngư’ời tình thực sự, đêm đêm đầu gối tay ấp cũng làm Xa quên đi những rủi ro vừa xẩy ra cho đời nàng. Hình như Xa đã mặc nhiên để Bẩy nhẩy vào cuộc đời nàng, thế chỗ của Ba một cách nhanh chóng không ngờ được.
Bà ngoại Bẩy sáng sáng vẫn đem vịt làm sẵn ra chợ bán, chỉ có bây giờ bà đi một mình vì Xa không còn được phép lộ diện nữa. Sáng nay Bẩy chở bà ngoại ra chợ, đi mua mấy tấm bửng xi măng làm nắp hầm cho Xa rồi chèo ghe về nhà ngay, lúc này Bẩy ngụp lặn trong vòng tay Xa một cách điên cuồng. Bẩy lúc nào cũng chờ cho bà ngoại đi khỏi là nhào vô lòng Xa ngay, căn nhà biệp lập, chơ vơ nên không một ai biết sự có mặt của Xa ở đây hơn nữa, mỗi khi có người qua lại là Xa chui xuống hầm liền nên Bẩy càng đễ dàng ân ái với nàng.
Sáng nay Bẩy về tới nhà cũng là lúc Xa vừa tắm xong, nàng dào hầm từ lúc Bẩy bắt đầu đưa bà cụ ra chợ. Căn hầm cũng khá khá rồi, Xa chờ Bẩy về ráp mấy miếng bửng xi măng lên trên cho chắc là căn hầm đã như một cái phòng nho nhỏ. Bây giờ có thể đem ghế bố xuống hầm ngử cũng được, nàng định tối nay sẽ ngủ thử dưới hầm xem sao, như vậy có thể ngử thãng giấc mà không sợ lính tới xét sổ gia đình bất tử, chạy không kịp.
Bẩy mừng hớn hở, kéo tay Xa chui xuống hầm xem. Xa vẫn để cây đèn dầu lớn dưới đó nên căn hầm đủ ánh sáng có thể đọc sách đượe. Bẩy hí hửng nói:
– Tối nay em xuống đây ngử với chi được rồi đó.
Xa đập nhẹ vô vai Bẩy, cười hí hí:
– Đừng có làm ẩu, bà ngoại Bẩy cắt cổ chứ không chơi đâu.
Bẩy nói nhây:
– Trước sau gì bà ngoại cũng biết mà, em đâu có ngán. Em chĩ sợ chị thôi. .
– Xa có làm gì Bẩy đâu mà sợ.
– Xa nói thiệt không đó?
– Có cái gì Xa phải nói láo với Bẩy đâu.
Bẩy quay lại, căn hần ehật chội, hai người đã đứng sát nhau, Bẩy chỉ choàng tay đã ôm cứng Xa vô mình. Vừa rồi Bẩy đã để ý, cách xưng hô của Xa thay đổi, Xa đã không còn xưng chị và gọi Bẩy bằng em nữa, mà nàng cố ý gọi tên nghe thực dễ thương. Từ trước tới giờ Bẩy vẫn có cái mặc cảm này, bây giờ Xa mở lối cho Bẩy lấn lướt lên, Bẩy vừa hôn vô miệng Xa, bàn tay đã vội vàng lùa qua lưng quần nàng rồi, Xa hơi eo lại đã nghe Bẩy thì thào:
– Em không chịu à?
Xa nói thực nhỏ:
– Em đâu có.
Bẩy lại thì thào:
– Anh thương em quá.
– Có thiệt không đó?
– Tại sao lại không thiệt chứ, mà em có cho anh thương không?
Giọng Xa thực đĩ thõa:
– Cho đó.
Nói xong, Xa qưay lại thổi tắt cây đèn dầu đi ngay, nàng cười khúc khích vì Bẩy vừa chùn mình xuống dưới. Bóng tối dầy đặc. Chưa bao giờ Xa thấy ai làm kỳ cục
như vậy, không hiểu Bẩy học cái thứ này ở đâu, nàng bắt đầu quýnh lên…
Tại cư xá Sĩ Quan Hải Quân, Nụ cũng đang quýnh lên vì tin tức dồn đập thật bất lợi cho công tác đang tiến hành. Nàng không ngờ cái chết của Ba, Tư và Hòa làm
bại lộ cơ sở tùm lum. Nụ xin phép vợ Thiếu tá Bạch nghỉ vài ngày, lấy cớ về nhà thăm bà nội ở Hóc Môn đau nặng. Nàng đã đưa con Tí vô coi chừng mấy đứa nhỏ thế nàng, được cái con Tí cũng khéo giữ em nên tụi nhỏ khoái nó lắm. Vợ Thiếu tá Bạch cũng vui lòng và còn cho Nụ mấy chục đi xe về quê nữa.
Thực ra Nụ làm gì có bà nội bà ngoại gì ở đâu mà đau với ốm. Nàng lấy cớ bay qua nhà Trinh ngay để triệu tập cuộc họp bất thường đối phó với tình hình bất ổn này.
Cuộc họp ngày hôm nay dù bất thưừng và khẩn cấp, nhưng cũng có gần đủ mặt các điệp viên xâm nhập từ ngoài bắc vô nam thực hiện những kế hoạch tình báo cũng như phá hoại. Mọi người dều đồng ý phải thủ tiêu tất cả những nhân viên nào đã bại lộ và kể cả những nhân viên nào có liên hệ tới các nhân viên bị bại lộ nữa cũng phải thanh toán ngay, càng sớnl càng tốt. Đó là cách ngăn chặn duy nhất phải thi hành để bảo vệ công tác phá hủy các chiến hạm địch trong mùa xuân tới. Mặc