Sau khi để Emmanuelle suy nghĩ một khoảng khắc, Mario nói thêm:
– Điều mà chúng ta có thể làm, là tăng cường sự thông minh và làm tất cả những điều có thể làm để con người sung sướng hơn.
Nàng hé môi định nói nhưng Mario đã tiếp tục:
– Dĩ nhiên tôi không chắc là một ngày kia tôi sẽ đến bên bờ hạnh phúc. Nhưng Eluard đã có lý khi tuyên bố:
“Bảo rằng phải có tất cả mọi thứ mới làm nên thế gian lã sai. Chỉ cần có hạnh phúc thôi là dư, không cần gì khác.” Nhưng muốn đạt tới đó, cần phải can đảm? Phải chấp nhận may rủi…
Emmanuelle nhận xét:
– Và chấp nhận rằng mình dám lầm lẫn. Và cả những ảo tưởng về quyền lực cũng như khả năng của mình nữa.
Thiếu gì người cho rằng mình quan trọng quá mức.
Mario đăm đăm nhìn nàng với vẻ nghi ngờ:
– Thế cô đứng về phía những kê cho rằng cuộc phiêu lưu của con người không có ý nghĩa gì saol Thếcô cho rằng thất bại của cơn người là tiền định sao?
Emmanuelle nói:
-Không, tôi không nghĩ như thế. Nhưng anh phải công nhận lòng tự tin của anh cũng chỉ là một thứ tin tưởng thôi.
Một thứ như tôn giáo vậy.
– Không phải thế đâu. Nếu tôi tin chắc ở con người thì tại vì tôi đã thấy hắn làm việc. Tiến bộ của con người, cũng là tiến bộ. của tôi luôn, là ở chỗ càng ngày càng bớt tin tưởng mù quáng, biết quan sát sự việc thế gian hơn. Các thần thánh không ra đời sau đôi mắt nhắm nghiền đâu..?
– Tôi đồng ý, nhưng tiến bộ của một cá nhân chỉ có hậu quả đối với mình hắn thôi. Vừa rồi anh nói tới tiến bộ như là của chung cả..nhân loại.
– Nhưng sự biến đổi đâu có xẩy ra cho quần chúng, chocả một xã hội đâu. Biến đổi bao giờ cũng là công cuộc của một nhóm nhỏ, một thiểu số không được đa số cảm tình, một thiểu số dám ngẩng cao đầu mở to mắt. Rồi khi nhóm nhỏ này đã bén rễ, quần chúng mới biến đổi theo.
– Nhưvậy thì conngườimới, con người-dâm-tìnhchưa xuất hiện. Tôi và anh chúng ta không may sinh ra đời quá sớm?
Mario nói:
– Ai có thể biết chắc được? Chúng ta chưa biết rõ những định luật của sự biến thái này. Có lẽ chúng ta kể như chưa sinh ra đời.
Emmanuelle kêu lên:
– Làm thế nào đề sinh ra đời như anh nói? .
– Hãy cư xử nhưchúng ta làm chủ cuộc đời… Tôi biết rõ bổn phận của tôi: nhắc nhở không ngừngcón người rằng thân xác của hắn có lý, quyền hạn của hắn là vô biên, và vui hưởng mọi thú vui trần thế là lẽ sống ở đời. Giọng của Quentin bỗng cất lên làm Emmanuelle giật mình: mải tranh luận, nàng đã quên mất sự hiện diện của người đàn ông này. Nàng lắng nghe Quentin hùng biện ào vào với Mario chăm chú lắng nghe. Thỉnh thoảng Mario lại kêu lên thú vị trước khi dịch những điều Quentin đã nói cho Emmanuelle (nàng chợt hiểu anh chàng người Anh này cũng hiểu lõm bõm những đối thoại giữa Mario và nàng vừa qua:
– Những gì Quentin vừa nói mang lại cho tôi nhiều hy vọng lắm. Quentin đã sống nhiều tháng cùng nhà xã hội học nổi danh Venier Elwin trong bộ lạc Muria mà dân Ấn Độ vẫn thường cho là thiểu số man rợ, nhưng chúng ta lại có thể coi là yếu tố tiền phong của thông minh. Xã hội của bộ lạc Mura được xây dựng trên những tiêu chuẩn đối nghịch hẳn với xã hội chúng ta. Cơ sở căn bản của giáo dục
Mura là một ký túc xá rộng lớn dành cho cho thiếu nhi nam và nữ đến để học nghệ thuật yêu đương. Cơ sở này gọi là… How do you call it?
– Gothul.
– Đúng vậy: Gothul. Tại thứ ký túc xá này, ngay từ trước khi dậy thì, con gái lớn hướng dẫn tình dục cho con trai nhỏ? con trai lớn hướng dẫn cho con gái nhỏ. Không phải bằng những phương cách bản năng hay súc vật mà là những kỹ thuật dâm tình đã lọc lõi qua nhiều thếkỷ. Trong những năm sống tại đây, ngoài việc học nghệ thuật dâm tình, lớp trẻ được giáo dục về nghệ thuật để trang trí khu mình ở. Tranh vẽ, hình ảnh, các tượng đều lấy đề tài từ cái dâm. Quentin bảo những công trình nghệ thuậtnày khá đến độ người ta không thể đi hết hành lang có trang trí ấy của các em mà không cảm thấy những xúc động mạnh. Khách đến thăm cũng có thể nhìn thấy qua các cửa phòng mở ngỏ các em trai gái cỡ mười một tưổi bắt chước người lớn trong những động tác nếumà xẩyra ở Âu Châu thì hẳn sẽ bị cảnh sát tống giam vào các trại thiếu niên phạm pháp, sau khi là đề tài xì căng đan nóng hổi cho giới báo chí trong nhiều tháng. Cái bộ tộc Mura này không lạc hậu một ngàn năm mà là tiến trước nhân loại một ngàn năm.
Mario im lặng, Quentin kể thêm chi tiết. Mario dịch tiếp:
– Điểm quan trọng là những bài thực tập về tình dục phải tuân theo những giáo trình nghiêm khắc, không hề là bừa bãi. Trước hết ban giảng huấn là những người lớn tuổi và bổn phận đầu tiên của họ là làm sao cho trai gái khỏi quyến luyến riêng nhau. Không một ai có quyền nói cô ấy hay cậu ấy là “của tôi” và cậu nào ngủ với cùng một cô gái trong ba đêm liên tiếp sẽ bị phạt. Mục đích của giáo dục nơi đây là nhằm triệt hạ những quyến luyến cá nhân để tiêu diệt lòng ghen tuông. “Tất cả mọi người thuộc về tất cả mọi người.” Nếu một cậu trai tỏ ra vẻ muốn tư hữu độc quyền một cô gái, hoặc nếu mặt cậu ta chảy dài ra khi cô gái ấy giao hợp với người khác, ban giảng huấn lập tức can thiệp liền. Kể từ nay cậu này phải giúp đỡ tất cả các bạn trai khác giao hợp với cô gái này, không phải ngồi chứng kiến suông mà phải tự tay cầm dương vật các bạn mình đưa nhập cung cô gái. Cứ nhưthếcho đến khi cậu ta không còn thấy đau khổ mà thấy thích thú khi thấy nàng của mình khoái lạc với những đàn ông khác. Ở trong bộ tộc Mura, tội ác khôngphải là ăn trộm hay giết người những vụ này hoàn toàn không xẩy ra – mà là lòng ghen tuông. Được giáo dục từ nhỏ như thế nên khi lấy vợ lấy chồng, nam nữ Mura không những phong phú nhất thếgiới về khả năng tình dục, mà còn thoátkhỏi những ghen tuông thù hận thường gây xáo trộn đủ loại trong xã hội của chúng ta. Dân Mura biết sống trong hạnh phúc.(*)
(*) Bộ lạc Mura cùng với các phong tục của họ là cô thột. Có thể tìm đọc cuốn sách của Elwm: Nhà Thanh Niên Của Bộ Lạc Muria, bản tiếng Pháp do Gallimardxuất bdn nđm 1958. Tại Mỹ, vào cuôí thế kỷ 19, cũng đã có một cộng đồng ở miền Đông áp dụng những tục lệ tình dục tương tựnhưdân Mura, nhưng bị xã hội cấm đoán khá nhanh. Đến thập niên 60 của thế kỷ 20, sau khi có cuộc cách mạng tình dục, tại Mỹ xuất hiện nhiều hội đổi vợ đổi chồng. Những hội này chỉ bout bành trướng kể từ khi có bệnh AIDS xuất hiện.