ôm chặt Thiều Quốc Việt ngủ, từ lúc được ngủ cùng mẹ và Thiều Quốc Việt, cô bé vui vẻ lắm, cảm giác ấm cúng hạnh phúc làm đêm nào cô bé cũng ngủ ngon sáng khoái, còn Thiều Quốc Việt đang nằm ngửa, một bên ngực còn lại của cậu tất nhiên là Dục Thanh rồi, được hai mẹ con cô ôm ngủ vào buổi tối cũng làm cậu hạnh phúc không ít.
Cơn gió nhẹ qua cửa sổ mát rượi làm Thiều Quốc Việt thoải mái, đang trằn trọc không ngủ được cậu lấy tai vuốt tóc của hai mẹ con Thiều Quốc Việt, nhìn khuôn mặt hạnh phúc của hai người, Thiều Quốc Việt lại nghĩ đến gia đình bất hạnh của bà lão, cậu sợ cậu và hai mẹ con Dục Thanh phải chịu cảnh đó như bọn họ, cậu tự nhủ mình có thể đương đầu với những kẻ máu lạnh như vậy không nếu cái gia tộc kia cũng ác độc như chúng, với bao suy nghĩ vẩn vơ, Thiều Quốc Việt thiếp đi khi hai hàng lông mày vẫn còn nhíu lại vì âu lo.