biến mất, một ô nhỏ trên mặt đá của chiếc nhận xuất hiện hình một thanh kiếm, chính là Phong Nha.
“Có 9 ô, cất được 9 món đồ…” Minh Nguyệt mỉm cười.
Cứ thế, suốt một tuần sau Minh cùng người đẹp rong chơi khắp Thành.
“Ngài mai trở đi ta bận việc rồi…ngươi tự mình đi đâu thì đi…” Minh Nguyệt nói với Minh khi hai người chào tạm biệt nhau.
Minh cũng đã nghe nàng nói nhiều nên biết ngày mai sẽ không còn được đi chơi với người đẹp nữa, hắn vẫn giữ nét mặt vui vẻ gật đầu đồng ý. Minh luyến tiếc nhưng biết thân phận của nàng không đơn giản nên không đòi hỏi nhiều.
Hôm sau có một mình nên làm biếng đi, nghĩ tới Minh Nguyệt, hắn quyết định đi tìm nàng. Tới trước một toà nhà xây theo kiểu cổ bằng gỗ nhưng trang trí rất tỉ mỉ, chính giữa đỉnh toà nhà là một mặt trăng khuyết nhân tạo, đây là biểu tượng của Tàn Nguyệt giáo, và toà nhà này được gọi là Tàn Nguyệt Lâu. Khác với Sài thành, ở đây Tàn Nguyệt giáo không bị săn đuổi dù tiếng ác đồn xa, họ vẫn có một toà nhà đại diện ngay trung tâm thành phố.
Minh đứng nhìn từ xa chứ không muốn vào, mọi chuyện yên bình vui vẻ cho tới khi Minh thấy một nhóm người đi ngang. Một kẻ lông lá cưỡi trên một con chuột khổng lồ cao gần 2 mét, Minh thấy con chuột rất giống Xuân Yến nhưng có kích thước to lớn hơn rất nhiều. Đám người dừng lại trước Tàn Nguyệt Lâu, kẻ lông lá kia trượt xuống khỏi con thú rồi đi vào trong, 2 tên vệ sỹ đi theo, còn lại 2 tên đứng bên ngoài. Sự xuất hiện của chúng làm mọi người chú ý, vì con chuột mà tên kia cưỡi là một Thánh thú.
Minh đột nhiên cảm thấy nóng lòng, hắn lại gần xem xét. Tên lông lá kia trở ra, hai gã vệ sỹ kéo một người khác đi theo làm Minh trợn mắt, chính là Minh Nguyệt.
“Dựa vào cái giáo phái nhỏ bé của các ngươi mà dám từ chối khi ta đã đến tận đây sao?” Tên lông lá mặc bộ đồ sang trọng liếc chửi Minh Nguyệt đang bị hai tên vệ sĩ giữ chặt.
Minh kiểm tra thì nhận thấy cả 4 tên không quá mạnh, cả tên lông lá kia cũng chỉ là một bán nhân cấp Cường thú. Nhưng Minh Nguyệt không chống cự lại làm hắn khó hiểu, kiểm tra bằng Mắt Thần thì chỉ nhận được hai chữ ‘Tôn Thiết’.
Gã lông lá tên Tôn Thiết nắm tay Minh Nguyệt lôi đi xồng xộc, tất cả không ai dám cản đường kể cả chính nàng, nhưng có một người…
“Buông nàng ấy ra…”
Minh ngạo ngễ đứng giữa đường nói lớn làm tất cả phải há hốc mồm. Vì người ta đều biết kẻ kia là cháu của một Thánh thú Hầu Nhân tộc cực kì hùng mạnh, lại còn tinh thông phép thuật. Kẻ này đã đạt đến cấp Thánh thú đỉnh phong, tự xưng là Đại Thánh và chưa từng bị đánh bại.