chưa hết bất ngờ trước những gì vừa xảy ra, hắn chợt tỉnh lại nhìn về phía sau để xem ai đã giúp mình nhưng chả thấy gì cả.
“Hmmm, chuyện này là sao… hay là…?”
Khải Minh đưa tay xoa cằm như suy nghĩ chuyện gì đó. Sau đó hắn liền lại xem thử tên sát thủ. Hắn ta bị con dao đâm sâu, chẳng là đã động đến não. Khải Minh vội bịt miệng kiềm cái cảm giác buồn nôn. Đây là lần đầu tiên hắn thấy trực tiếp xác chết.
Một lát sau hắn liền trở lại xe để xem xét tình hình tên lái xe. Hắn ta vì hít phải loại khói kia nên bất tỉnh nhân sự, cả hai con ngựa kéo xe cũng vậy.
Khải Minh cố gọi hắn dậy nhưng vô ích, tên này vẫn nằm im, mép chảy dãi.
“Làm sao để gọi hắn dậy bây giờ?”
“Thuốc giải mê hồn hương có thể giúp hắn tỉnh dậy.” Hệ thống đều đều trả lời câu hỏi của Khải Minh. Hắn nghe vậy liền mua luôn ba viên, cho tên lái xe cũng như hai con ngựa. Gía loại thuốc này khá đắt, những 5000 điểm khoái lạc cho một viên. Tuy thế Khải Minh cũng phải mua thôi, nếu muốn đến học viện thì phải giúp tên kia tỉnh dậy, mà hắn tỉnh dậy thì cũng cần có ngựa mới di chuyển được.
Tên kia uống thuốc vào lập tức tỉnh dậy ngay, quả thực công dụng loại thuốc này rất đáng nể. Tên lái xe vẫn không biết chuyện gì xảy ra lúc nãy, hắn liền hỏi thăm và xem xét tình trạng của Khải Minh. Nếu mà Khải Minh có mệnh hệ gì thì hắn chết chắc.
Khải Minh ngồi ôn tồn giải thích cho hắn. Tên kia có vẻ khá mừng khi thấy Khải Minh không bị gì. Cả hai ngồi một hồi lâu đợi hai con ngựa kia tỉnh dậy. Dù đã cho uống thuốc nhưng chúng vẫn chẳng có dấu hiệu gì cả.
“Chuyện này là sao hả hệ thống? Ngươi bán hàng lậu hả.”
“Hmmm, thuốc giải mê hồn hương ngươi mua lúc nãy chỉ dùng được cho con người, còn động vật thì phải dùng cái khác…” Hệ thống giọng như nén cười nói với Khải Minh.
“Đệt.”
…
“Hộc, hộc…”
Văn Ba ngã quỵ xuống đất thở dốc. Hắn liên tục đảo mắt nhìn xung quanh, có vẻ đang xem thử xung quanh có ai không. Chợt hắn trợn mắt há miệng, lộ rõ vẻ sợ hãi:
“Aaaaa, tha cho tôi…”
Không biết từ bao giờ, một bóng đen đã đứng ngay sau hắn. Thoạt nhìn ta có thể đoán được đó là một cô gái. Cô gái đó đưa bàn tay đang có những tia điện màu xanh phát ra đến gần chỗ Văn Ba. Hắn vội quỳ xuống van xin tha mạng:
“Tha… tha cho tôi!”
Cô gái đó nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, miệng khẽ nói:
“Bất cứ ai đụng đến hắn đều phải chết!”
Nàng vừa dứt lời liền đưa dòng điện phóng vào người Văn Ba, hắn la lên một tiếng thất thanh rồi chết.
…
“Đến nơi rồi.”
Bây giờ là 5 giờ chiều, Khải Minh cuối cùng cũng đến được học viện Hoa Sen. Khải Minh đứng chống nạnh nhìn vào nơi mình sắp nhập học. Ở đây khá giống với mấy ngôi trường đại học ở thế giới của hắn, chỉ khác là nơi đây sang trọng và rộng hơn.
Hắn cất bước vào cổng trường, nơi đang có một người đàn ông khá béo đứng. Có vẻ ông ta là bảo vệ nơi đây. Ông ta yêu cầu Khải Minh dừng lại để ổng kiểm tra giấy tờ. Sau khi kiểm tra hoàn tất, ông bảo vệ chỉ đường cho hắn tìm đến phòng hiệu trưởng.
Hắn giờ không có tâm trạng nhìn ngó xem xung quanh như thế nào, chỉ chăm chăm bước đến phòng hiệu trưởng.
Sau khi leo gần ba cái cầu thang ở dãy phòng giáo viên, hắn cuối cùng cũng tìm được phòng của Linh Nguyệt.
Hắn đẩy cửa bước vào bên trong. Ngồi ở chiếc bàn gỗ lớn phía đối diện hắn là Linh Nguyệt, nàng có vẻ đang xem xét tài liệu gì đó. Khi thấy Khải Minh, nàng liền nở một nụ cười rồi nói:
“Chào mừng đến với học viện.”