Tư nhìn thấy ngay Hòa đang nàm dưới sàn nhà; thì ra nhân cơ hội Ba đem Tư ra phòng ngoài, Hòa lăn lộn tính thoát thân nên lăn xuống sàn nhà, nhưng nàng bị trói cả chân lẫn tay nên mới té xuống giường như vậy. Bỗng một ý nghĩ táo bạo thoáng qua đầu Tư, nàng tới sát bên mình Ba nói nho nhỏ:
– Anh Ba à, bao giờ mình tính con này?
Ba nhìn Tư, hỏi:
– Bộ em muốn làm nó li~n bây giờ à, như thế cũng được, đỡ phải mất công dòm chừng làm mất hứng hết.
Tư lắc đầu lia lịa.
– Không phải ý em như vậy đâu.
– Thế em nghĩ sao?
– Tối nay chỉ có mình anh với em ở nhà, nếu chúng mình giết nó sớm, phải ngủ với xác chết, em sợ lắm, hay là để tới sáng mai hãy giết.
Ba ngần ngừ:
– Anh nói bà Xa sáng sớm mai, hết giờ giới nghiêm là đem ghe tới sau nhà để mình đem xác nó đi nhận xuống sông. Giấc ấy không có ai để ý. Nếu mình không giết nó sớm, đâu có thì giờ cột cẩn thận được.
Bây giờ mới quá trưa một chút, chờ cho tới sáng mai cũng còn mười mấy tiếng nữa. Tụi mình chỉ cần một, hai tiếng là xong chứ gì.
– Đành rằng thế, nhưng em để nó sống lâu hơn mấy tiếng đồng hồ nữa làm chi vậy, em không thấy vừa rồi nó lăn xuống giường làni tụi mình hết hồn đó sao?
Tư cười khúc khích, ôm lấy Ba kéo xuống sàn nhà, ngồi bên cạnh Hòa, nói:
– Để em nói tại sao cho anh nghe.
Nàng để thân thể trần trụi ép cứng vô mình Ba, đè Ba nằm xuống sàn nhà, Tư thấy da thịt Ba nóng như lửa, vòng tay Ba vội vàng ôm cứng lấy thân thể nàng. Tư kéo một tay Ba đặt lên bộ ngựe no tròn của Hòa, cười thật dâm dật: .
– Anh có thích cái này không?
Ba chợt hiểu, cười hành hạch thích thú.
– Còn em thì sao
Tư cười thật đĩ thõa.
– Em lúc nào mà không được, còn nhiều cơ hội mà. Con nhỏ này chỉ có thể sống tới sáng mai, anh tội gì bỏ uổng quá vậy.
Ba quay qua nhìn Hòa, nuết nước miếng, hỏi Tư:
– Em có nói thực không đó?
– Nếu em nói láo với anh, dễ thường từ nãy tới giờ em để yên cho anh dễ dàng như vậy sao.
Ba cười tít mắt lại, ướln thử:
– Bây giờ em là của anh rồi phải không?
Tư véo thực mạnh vô đùi Ba làm y nhẩy nhổm, Ba vội vàng nắm lấy tay Tư kéo ra rồi ôm ghì lấy nàng. Không muốn cho Ba tiến xa hơn nữa, Tư thì thầm:
– Anh Ba à.
Em nói gì?
– Lần trước chúng mình định thủ tiêu con Hòa, nhưng còn sợ Thiếu tá Bạch thấy nó mất tích, sanh nghi, nên em mới phải trộm tiền của họ giấu vô áo gối của nó, để nó bị đuổi. Tại sao lần này mọi người dám bắt nó khơi khơi vậy? Bộ không sợ như lần trước nữa sao?
– Lần này chị Nụ chủ mưu nên hoàn hảo hơn.
– Chị ấy làm sao?
Dàn cảnh như con Hòa trộm tiền trốn đi.
– Liệu họ có tin như vậy không?
– Tin là cái chắc, chị Nụ chẳng những trộm tiền của cô Anna, mà còn lấy luôn quần áo của con Hòa mang đi. Khi mọi người phát giác mất tiền và con Hòa lại biến mất với quần áo của nó, còn ai không nghi ngờ nó trộm tiền rồi trốn đi nữa. Hơn nữa, lần trước em đã trộm tiền giấu vô giườhg nó một lần rồi, cái đó cũng làm cho mọi người có ấn tượng xấu về nó.
– Nếu vậy kể như con nhỏ này có số chết yểu rồi. Kể cũng tiếc, con bé cũng có da, có thịt phải không anh?
Nói xong Tư gỡ tay Ba ra, bò qua mình Hòa để Hòa nằm vô chính giữa. Nàng lại hỏi Ba:
– Đó anh nhìn xem, con nhỏ có dễ thương không?
Bây giờ Ba mới để ý, da thịt Hòa trắng tươi, khuôn mặt cũng ngồ ngộ, mặc dù sự sợ hãi làm mất vẻ tươi tỉnh chút ít. Ba lần tay cởi từng chiếc nút áo Hòa. Tự nhiên Tư thấy thích thú, như thế là tối nay có Hòa thế mạng cho nàng, ít nhất là còn tránh được Ba lần này. Mặc dù đi chơi với Việt nhiều lần, nhưng chưa bao giờ Việt đưa nàng vô phòng ngử nên Tư vẫn giữ được thân thể vẹn toàn. Còn Hòa, có lẽ trước khi đi chơi với Việt cũng đã trầy chụa nhiều rồi, Tư còn nghe Hòa nói tới anh chàng bồ ở nhà quê, trước khi Hòa lên Saigon. Hai người dắt nhau bỏ nhà lập tổ uyên ương cả mâý tháng trời. Đến khi thằng đó bị chết đuối, Hòa mới bỏ lên Saigon. Gặp Việt, Hòa đeo như sam, có ngày nào mà Hòa không gặp anh chàng đạp cyclo to con đó. Tư biết có nhìêu lần Hòa trốn nàng đi chơi lẻ với Việt, hai người đưa nhau vô phòng ngủ hoài, lúc ấy nàng cũng thâý tưng tức vì Việt cũng là bồ của nàng nữa. Mặc dù Tư không dám để cho chàng đối với nàng như Hòa vì còn sờ sợ, nhưng nàng cũng biết ghen. Bây giờ trước khi thủ tiêu Hòa, nàng súi Ba hành hạ Hòa trước mặt nàng, kể cũng thú. Tư nằm sát vô Hòa hơn nữa, chống một tay đỡ đầu lên cao, coi Ba mơn chớn, nhào nặn thân thể Hòa như cục bột. Nàng thấy nước mắt Hòa trào ra, cặp mắt trắng dã.
Có lẽ Hòa sợ tới tột độ. Quần áo Hòa đã bị Ba xé rách tả tơi lúc đầu Ba còn cởi từng chiếc nút, nhưng sau này y nôn nóng dựt bứt lung tung. Thậm chí dây lưng quần Hòa chặt quá, Ba tháo không được, xé luôn chiếc quần Hòa toạc ra từ trên xuống dưới. Lúc đầu Hòa còn giẫy giụa, nhưng về sau nàng nằm im như khúc gỗ vì biết là có chống cự cũng vô ích, hơn nữa, chân tay nàng bị trói cứng nên cũng chằng còn phản kháng được bao nhiêu, chỉ còn vặn vẹo thân mình lại càng kích thích Ba hăng hơn nữa. Trong vụ cọ sát với đàn ông, Hòa có nhiều kinh nghiện rồi. Lúc đầu nàng nghe mọi người bàn tán nên hoảng kinh vì không ngờ mạng nàng lại lọt vô tay tụi đặc công Việt Cộng. Hơn nữa, nàng lại biết mình sắp bị đem đi giết làm tâm thần bấn loạn. Tới khi Tư súi Ba hành hạ nàng, Hòa cố chống cự lại chỉ là phản ứng tự nhiên. Sau một lúc bị Ba dầy vò, những cảm giác kích thích đã len lỏi qua thân thể nàng, Hòa cố trấn tĩnh lại, nhắm mắt suy nghĩ cách đối phó để tìm đường thoát thân. Hòa biết bản tính mình; hễ chung đụng với đàn ông là quên hết mọi việc chung quanh, nhất là càng về sau, sự mạnh bạo của người khác phái càng tàn nhẫn bao nhiêu, thân thể nàng càng đáp ứng một cách nhiệt tình bấy nhiêu.
Mới đầu trí óc Hòa còn đặc sệt lại vì sự sợ hãi tột cùng nên thân thể suội lơ, nhưng chỉ một lúc sau, bản năng sinh tồn trở mình, Hòa đã nghĩ tới cách phải thoát thân càng sớnl càng tốt. Hàng ngày, nàng vẫn nổi tiếng là lanh lẹ và thông minh, nếu bây giờ mà không dùng được những gì sắn có để đối phó với tình thế này kể như hôm nay tới ngày tận số của nàng rồi. Sau khi tinh thần bớt căng thằng đôi chút, Hòa nghĩ ngợi miên man, nhất là lúc nàng suội lơ để mặc tình Ba dầy vò, nàng đã lấy lại được bình tĩnh thực nhanh. Nàng nghĩ, có lẽ dụ Ba không mấy khó khăn, với cái tánh dâm đãng của y, Hòa hy vọng có thể dùng thân thể nàng dụ dỗ y được. Thực sự chính Tư mới là mối nguy cho nàng. Suy nghĩ miên man một lúc, Hòa chợt mừng muốn reo lên, nàng đã tìm thấy yếu điểm của Tư. Lời của Ba nhắn Na nói với Nụ giữ Tư lại hoạt động trong toán của y sẽ là chìa khóa tấn công Tư dễ dàng. Nghĩ vậy làm liền, Hòa khe khẽ cựa mình, vặn vẹo nhịp nhàng với thân thể Ba.
Cả Tư và Ba dều ngạc nhiên vì sự thay đổi của Hòa, nhất là Ba cảm thấy hứng thú tột cùng. Y phải công nhận là cả thân thể Tư và Xa đều thua Hòa một trời một vực Từ phút đầu tới giờ, Ba đang chán nản vì sự bất hợp tác của Hòa làm Ba mất hứng thú, bây giờ bỗng nhiên Hòa thay đổi dột ngột. Ba nhìn thẳng vô mắt Hòa, cặp mắt không còn thất thần như lúc ban đầu nữa. Hình như Ba đọc được trong con mắt yếu đuối kia ý nghĩa của sự mến mộ mình. Tự nhiên Ba có ý nghĩ được hôn lên cặp môi Hòa, chắc chắn sẽ hứng thú hơn nhiều. Chiếc khăn bịt miệng đã che hết phân mửa khuôn mặt mũm mĩm làm Ba mất hưng. Ba hỏi Hòa:
– Anh tháo khăn bịt miệng em ra có chịu không?
Hòa mừng rỡ gật đầu lền. Nàng biết kế hoạch của mình có thể thành công. Ba cũng có vẻ mừng, hỏi tiếp:
– Em hứa không được la lên nghe không.
Hòa lại gật đầu, Ba eẩn thận hơn giao hẹn một lần nữa.
– Nhất định không được la và chỉ trả lời anh nói cái gì thôi nghe chưa. Nếu lải nhải chuyện khác là anh bịt miệng lại luôn đó nhé.
Hòa gật đầu liền mấy cái, tỏ ý ưng chịu. Ba nhỏm dậy tháo chiếc khăn bịt miệng cho Hòa và lôi mớ giẻ trong miệng nàng ra. Hòa mỉm cười, nàng chưa kịp nói gì, Ba đã vội vã cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi nàng. Hòa hôn lại làm Ba mừng rỡ, nàng biết lúc này không nên nói gì, cứ để Ba thỏa mãn những gì mà hắn muốn, rồi sẽ từ từ tìm cách lấn tới mới không làm cho y để ý được.
Từ nãy tới giờ, Tư nằm yên nhìn sự thay đổi của Hòa, nàng ngạc nhiên hết sức. Tư muốn hỏi Hòa mấy câu mà Ba cứ hôn Hòa liên tu bất tận, không lúc nào mồm
miệng Hòa rảnh rang được. Gần một tiếng đồng hồ sau, có lẽ Ba đã thấm mệt, y nằm vật qua một bên, nhưng chân vẫn còn gác trên mình Hòa. Tư thấy Ba nhắm mắt lại, hơi thở ồ, hình như mệt mỏi lắm. Nhân cơ hội đó, Tư kéo mặt Hòa về hướng mình, hỏi nho nhỏ:
– Bộ mày thích anh Ba thực rồi hả?
Hòa gật đầu nhưng nháy một con mắt ra hiệu muốn nói một điều gì, nhưng còn sợ Ba. Lúc ấy Ba thấy Tư hỏi Hòa như vậy, Hòa gật đầu thì cười thành tiếng, tự nhiên Ba có cảm tình với con nhỏ này liền; nhưng Ba đâu có nhìn thấy phía bên này, Hòa đang nháy nhó Tư. Nàng cố tình mấp máy miệng không thành tiếng để Tư phải ghé sát tai vô miệng nàng. Tư hiểu ý ngay, nàng nhích lại kề sát tai vô miệng Hòa, nàng nghe Hòa nói nho nhỏ:
– Con Nụ nó tính giết luôn cả mày nữa đó.
Hình như