vẫn cứng như thép, chỉ thẳng về phía cô bé đang rụt rè ép chặt mình trong cặp đùi gái tơ. Nó tiến tới cách vải trích nhẹ vào mu Linh làm Linh nhảy cẫng lên:
– Không được, đừng… tha … em… em ứ….
Phong không cho cô chạy ôm chặt lấy, gắn lên môi cô nụ hôn. Linh nhanh chóng nhũn người, thân thể mềm mại như cọng bún ướt mềm oặt như mặc người giày xéo.
– Em xin… tha cho em … – Giọng cô nỉ non mềm yếu vô lực, tay đẩy ra mà không có sức gì cả.
Phong cũng không nài ép cô, Linh vẫn còn trinh trắng, Phong không muốn hai người tiến tới trong hoàn cảnh này. Phong tôn trọng cô. Phong kéo tay cô đi:
– Khuya rồi, mình đi ngủ thôi em
– Vâng! – Giọng cô nhu mỳ như uốn éo cùng gió đêm.
Tới cửa phòng mẹ, định mở cửa phòng vào thì mới phát hiện cửa đã bị khóa trong, Linh cười bất lực. Mẹ con da mặt mỏng, không biết mai có dám gặp hai người không?. Phong kéo tay Linh về phòng. Linh lưỡng lự như bị Phong mạnh mẽ kéo đi.
– Ngoan, anh thương… – Phong nói nhỏ cười hì hì. Cô cười xấu hổ đấm yêu vào ngực anh nhu thuận.
Tắm rửa qua, Phong nằm ôm lấy Linh, mặc cho thằng em vẫn đang bất bình yên lặng ngủ. Linh nhắm mắt mà cả người căng cứng. Măt nhắm nhưng phía dưới mi mắt đồng tử vẫn đang đảo loạn xạ, theo dõi từng cử động nhỏ nhất của Phong, đêm tối dễ sui khiến những hành động không trong sáng. Phong đặt tay lên bụng cô làm cô giật bắn mình:
– Ngoan nào bé, ôm anh ngủ nào…
…