anh. Nhưng Phong bồi ngay một cú phá tan khung cảnh lãng mạn:
– Anh cũng chịu thiệt, cũng vừa phá trinh một lỗ của em rồi. Haahaha
Tưởng Linh sẽ nhảy cẫng lên đánh yêu vài cú cho đỡ xấu hổ. Phong ngạc nhiên nhìn xuống thì gặp ngay một đôi môi đang đưa lên. Linh hôn nhẹ lấy môi anh:
– Anh là người thân duy nhất của nhà em, đừng bỏ em với mẹ nhé!
Vẻ chờ mong, tha thiết của Linh làm Phong không cười đùa nổi nữa:
– Em đừng nói vậy, anh yêu em, anh yêu… – Phong cau mày mắt đảo vài vòng, hít sâu rồi cúi xuống nhìn thẳng vào hai mắt người yêu:
– Anh yêu em, anh yêu Thùy. Cả hai đừng rời xa anh.
Linh nhìn thẳng Phong, hơi há miệng, có lẽ là do bất ngờ hơn là ngạc nhiên. Miệng khẽ há nhanh chóng biến thành một khe dài, dần biến thành nụ cười. Linh nghiêng đầu dụi má vào cổ Phong. Hồi lâu, hai người im lặng ôm ấp vuốt ve cho nhau. Thằng nhỏ trích vào mông Linh ban đầu làm cô xấu hổ không thôi, nằm im trong lòng Phong, không dám nhúc nhích.
– Hôm nay buổi học bị bỏ dỡ rồi, giờ mà học nữa mai em mở mắt không nổi đâu. Đi ngủ thôi – Phong định kéo cô nằm xuống
– Thôi, tha cho em, thả em về đi, mẹ em chờ.
– Ai chờ, đây là phòng mẹ em mà – Phong cười, Linh cũng cười theo.
– Anh!
– Hử?
– Đi nói chuyện với mẹ em đi cho mẹ em đỡ buồn, em ngủ trước đây – Cô nhìn thẳng vào Phong cười động viên
– Ừ, cảm ơn em, em ngủ trước đi – Phong hôn cô một hơi dài rồi bế cô nằm ngay ngắn lại.
– Đi đi.
…