Sau bữa cơm tối, Tùng lên lại phòng. Nó vừa đóng cửa thì chiếc vòng lên tiếng:
– Ta mới nhận được tin báo có kẻ muốn ám sát một vị Hoàng hậu, ngươi mau chuẩn bị đi.
– Chuẩn bị gì, mà hoàng hậu nào?
– Chuẩn bị quay về quá khứ chứ gì. Ngươi phải bảo vệ bà hoàng hậu này đến khi các thành viên khác của tổ chức tìm và giết được tên sát thủ.
– Trời ơi, tổ chức gì nữa? Sao ngươi nói cứ úp mở thế?
– Đâu phải chỉ có ngươi là có khả năng xuyên không quay về quá khứ. Có nhiều người có siêu năng lực lắm. Có lắm kẻ lợi dụng năng lực của mình để làm điều ác, nên chúng ta lập thành một hội để ngăn chặn bọn chúng.
– Hội gì?
– Bảo Khứ Hội. Hiện giờ ngươi là một thành viên cao cấp của hội rồi đấy. Sau khi hấp thu 12 bảo khí, năng lực của ngươi thật sự là cao nhất hội, nhưng chưa biết cách phát huy. Ngươi cần phải đi thực chiến nhiều hơn.
– Bằng cách đẩy ta về quá khứ để bảo vệ con vợ già của một tên Hoàng đế nào đó?
Trong đầu của Tùng, Hoàng hậu luôn xấu xa và độc ác, ganh ghét với các quí phi trẻ đẹp.
– Đây là nghĩa vụ của ngươi khi ngươi có siêu năng lực rồi….
– Ta sẽ đến thời nhà nào?
– Nhà Trần…
****
Tùng đành khăn gói lên đường. Thật ra nó chả đem theo gì, tay không bắt giặt. Chiếc vòng sáng lên lấp lánh, Tùng niệm chú, lỗ hổng thời gian hiện ra.
Tùng nhảy vào….
“Đùng” – sét đánh lên gác phía Tây của hoàng cung. Tùng nhẹ nhàng đáp xuống, êm như một con mèo. Nó bám vào mái của hành lang, đi dọc theo hành lang đến một sân lớn. Chiếc vòng đã truyền hết tin tức tình báo và kế hoạch hành động cho nó, bao gồm cả kiến thức của thời đại này, gồm cả kết cấu hoàng cung.
Nó đáp xuống sân, vào một phòng nhỏ. Đây là phòng của các tên thái giám mới vào cung lúc hoàng hôn. Qui định ở hoàng cung là trừ các thái giám Nhị phẩm trở lên, các thái giám không được vào cung trước khi mặt trời tắt.
Có người đứng chờ nó sẵn ở đó, nhìn nó… Một tên cạo đầu trọc, tướng tá rất to cao. Hắn nhìn Tùng một lát, rồi chắp 2 tai lại:
– Sư điệt là Trần Mặc, đến để tiếp ứng sư thúc.
– Ta biết rồi, ngươi định thế nào?
– Điệt nhi đã bắt cóc được một tên thái giám trạc tuổi và có ngoại hình gần giống sư thúc, hắn đây tên là Trường Phúc – Tùng đá đá vào cái bọc vải dưới chân.
– Ta giả làm thái giám để bảo vệ hoàng hậu?
– Chính vậy.
Tùng chửi thầm chiếc vòng. Hắn được nói là sẽ giả làm chỉ huy cấm quân để bảo vệ hoàng hậu, ai ngờ là đi làm thái giám… Tùng ta đây mà có ngày phải làm thái giám sao, bạn bè ta biết được chắc cười rớt răng a.
Thấy vẻ khó chịu của Tùng, liền nói:
– Sư thúc có lẽ không biết, ở hậu cung này chỉ có Hoàng đế là đàn ông, nên bọn đàn bà từ Hoàng hậu đến cung nữ đều rất thèm đàn ông….
– Ý ngươi là gì?
– Sư thúc nhất định sẽ không chịu ấm ức đây. Thôi đệ tử mang tên thái giám thật này quay về phục mệnh đây ạ.
– Ngươi đi đi, khi cần ta sẽ liên lạc với ngươi bằng cách nào?
– Điệt nhi cùng các huynh đệ đang ở trọ tại Ngoại Kinh điếm, nhà khách lớn nhất vùng ngoại ô. Sư thúc đến tầng 2 sẽ gặp điệt nhi.
Vừa nói, Trần Mặc vừa nhấc bao tải chứa tên thái giám Trường Phúc đi. Thế là từ giờ phút này, Tùng sẽ là Trường Phúc thái giám – Tiểu Phúc Tử.
Nghe thật là muốn ói….
***
Sáng hôm sau, Tùng đang nằm ngủ trên giường thì tên Tổng Quản vào gọi um lên. Thế là Tùng và các thái giám mới phải dậy. Nó định đánh răng rửa mặt nhưng quên mất thời này chưa có kem, bàn chải. Nó đành ngậm miệng đi rửa bằng nước.
Nguyên ngày hôm ấy, nó được ngồi học qui tắc trong cung cho thái giám. Đến chiều tối, nó lại ăn tối. Khoảng 8h tối, mọi người ngủ say. Cuộc sống của thái giám phải ngủ sớm để sáng mai dậy sớm hầu hạ chủ nhân….
Thấy xung quanh đã ngủ say. Tùng vén chăn dậy. Nó dùng khing công leo lên nóc điện, rồi nhanh chóng phi thân đến cung hoàng hậu. Theo tin tình báo thì tối nay sẽ có người hành thích hoàng hậu.
***
Tùng nằm im trên cây, nép sát người xuống, nín thở. Tinh thần nó dồi dào nên nằm như thế này một ngày cũng chả sao. Đến khoảng nửa đêm, gió bắt đầu nổi lên. Theo đó là một bóng đen lướt gió, nhảy lên mái tẩm cung Hoàng hậu rồi dỡ ngói chui vào. Tiếp theo đó là những tiếng la nhỏ vang lên. Có vẻ như hung thủ chỉ đánh ngất chứ không giết người.
Tùng vội búng người từ cành cây, vọt lên mái, nhẹ nhàng lướt tới lỗ hổng mà tên áo đen đã dỡ ra đi vào. Tùng nhẹ nhàng lách người, chui vào. Nhưng nó không nhảy xuống mà nép vào trên mái kèo, nín thở quan sát… Quả đúng như dự đoán, vài tên thái giám và cung nữ đã bị đánh ngất.
– Người đâu……
Tiếng một nữ nhân vang lên lanh lảnh, nhưng nhỏ và rất nhanh tắt lịm đi. Cảm thấy không ổn, Tùng vội nhảy xuống lướt vào. Nhưng sắp phá cửa phòng xông vào thì nó nghe tiếng
– Ngươi….dừng lại…..
Hẳn là tiếng của nữ nhân. Chắc là nàng đang bị tên áo đen cưỡng hiếp?
Tùng chưa vội vào, nó đứng bên ngoài nghe động tĩnh. Để xem tên kia làm trò gì, vì nó biết hắn chưa giết Hoàng hậu vội, không biết đừng ngoài xem hoàng hậu bị hiếp sẽ có cảm giác gì nhỉ?
– Ngươi rên nữa đi con tiện nhân… Ta điểm huyệt ngươi rồi, ngươi không la to được đâu, haha….
– Bỉ ổi
– Ta bỉ ổi ư? Năm xưa cha ngươi dẫn quân vào giết cả nhà ta, cũng gian dâm với mẹ và chị ta như thế này…
– Vậy ngươi là.
– Đúng, ta là Trần Cối, đứa con duy nhất sống sót trong năm ấy. Cha người vì quyền lợi mà em họ cũng giết, cưỡng gian cả em dâu và cháu họ….
– Ngươi nói bậy!
– Ta dối ngươi làm gì…
Hai tiếng roẹt roẹt vang lên, quần áo của hoàng hậu bị xét nát. Trên người nàng chỉ còn một mảnh yếm cùng quần lót.
Tên áo đen cởi áo ra, hắn cúi xuống đè Trần Hoàng hậu ra…
– Ta xin ngươi. Chúng ta là chị em họ mà…
– Lúc cha ngươi làm chuyện đó có nghĩ đến không, ta sẽ trả thù. Ta sẽ hiếp dâm ngươi, rồi giết và treo xác ngươi lên cổng hoàng cung, haha….
– Ngươi….
– Hãy tận hưởng cơn sướng cuối cùng trước khi chết đi con tiện nhân…
Trần hoàng hậu cố hết sức, đạp vào Trần Cối một cái. Nhưng cái đạp đó chỉ gãi ngứa cho một cao thủ như hắn, hơn nữa nàng đã mất hết khí lực do bị điểm huyết. Cái đạp ấy như càng kích thích thú tính của Trần Cối. Hắn tát nàng một cái “bốp”, rồi bóp lấy cổ nàng:
– Ngươi còn giẫy một cái, ta sẽ chặt một ngón tay của ngươi. Ngươi thử không?
Trần Cối rút ra một con dao, nhỏ nhưng sáng loáng. Thấy thế Trần Hoàng hậu vội im bặt. Nàng phân vân có nên chống cự? Đường nào cũng chết, chống cự thì càng chết mau hơn. Hơn nữa nếu để hắn cắt ngón tay thì đúng là chết không toàn thây. Thôi thì cứ lấy tình dục ra cho hắn hưởng, biết đâu hắn sẽ mềm lòng?!
Nghĩ thế, biểu cảm của Trần Hoàng hậu liền thay đổi. Ánh mắt nàng liền toát ra nét dâm đãng, nhìn Trần Cối, miệng nàng há ra, cổ ngực ưỡn cao. Trần Cối nhận ra điều đó, liền chộp lấy cằm nàng:
– Ngươi định quyến rũ ta à, con tiện nhân. Thôi được, ta sẽ cho ngươi sung sướng lần cuối trước khi chết.
Nói rồi hắn cuối miệng xuống, liếm quần lót của Trần hoàng hậu. Một lát sau, hắn cởi hết quần áo của nàng, thọc ngón tay vô âm đạo của nàng. Trần hoàng hậu ưỡn người lên rên. Nàng hi vọng nếu làm tốt sẽ giúp giữ được cái mạng của mình.
Tùng đứng bên ngoài, nóng rực và thân dưới hắn cứng lên. Nhìn một hoàng hậu trở nên dâm đãng, thật là không gì kích thích bằng. Tên Trần Cối chuẩn bị lột quần của hắn ra, thì bên ngoài Tùng xô cửa xông vào.
– Dừng lại – Tùng giả vờ hét lên, lăm lăm chính khí.
Không nói không rằng, Trần Cối nhảy lại đá vào ngực Tùng một cước, làm nó ngã kềnh ra. Tùng quê quá, lần đầu thể hiện trước mỹ nhân cổ đại đã bị đá văng đi. Nhưng đó là do nó chưa quen chiến đấu, chứ cú đá của tên Trần Cối chả làm nó đau đớn gì. Vì thế nó rất nhanh đứng dậy,làm Trần Cối ngạc nhiên. Phải biết cú vừa rồi hắn dùng 10 thành công lực, có thể đá nát bia tan. Thế mà tên này không hề hấn gì…
Lập tức Trần Cối phi lại, định nhân lúc Tùng chưa đứng vững để giết Trung. Nhưng lần này quá xui cho hắn, Tùng đã lấy được bình tĩnh. Nó cũng vọt về phía Trần Cối. Hai chưởng giao nhau, lập tức Trần Cối bị Tùng đánh văng ra, nát cả một góc tường. Hắn biết không ổn, liền định tung người bỏ chạy. Nhưng Tùng dễ gì tha cho hắn, nó vọt tới. Trần Cối như con chó cùng đường, liền rút kiếm ra, múa kiếm chống cự.
Tùng chỉ có đôi tay không, không dám mạo hiểm phá vỡ kiếm thế thủ thân của hắn. Nó chỉ có thể ép hắn dần sát vào tường, rồi không tiến thêm được. Bỗng nó thấy dưới chân có một cục vữa, rớt ra do lúc nãy Tùng chưởng Trần Cối văng vào tường. Nó liền móc chân, đá hòn vữa ấy về phía Trần Cối.
Hòn vữa xé gió, lao về mặt Trần Cối. Nếu hắn tiếp tục múa kiếm bảo vệ bản thân khỏi đôi tay của Trung, thì nhất định mặt hắn sẽ bị hòn vữa bắn trúng. Thế là hắn đành đưa tay gạt hòn vữa ra.
Như thế là quá đủ cho Tùng, nó chồm người tới, nắm lấy chỗ sơ hở của Trần Cối, chộp lấy kiếm hắn. Tay kia chộp lấy cổ hắn, điểm huyệt Thương Cốc làm hơi thở hắn trở nên hấp hối.
Nó nhìn Trần hoàng hậu:
– Nàng muốn giết hay giữ mạng cho hắn để thẩm vấn?
– Giết đi, hắn suýt làm nhục bổn cung. Nếu lộ ra…
Tùng vận kình ở bàn tay, lập tức mạch máu ở cổ Trần Cối vỡ tung, hai mắt hắn như muốn lòi ra.
– Đáng đời tên dâm tặc – Tùng vừa phủi áo vừa nói.
Đột nhiên nó và Trần hoàng hậu cùng nhớ ra là nàng đang lõa thể. Nó vội ngẩng đầu lên nhìn, còn Trần hoàng hậu đang mơ màng. Nàng vừa thoát chết, tên thái giám này đã cứu nàng. Đã mấy tháng rồi Hoàng thượng lo việc chống quân Mông Nguyên, không đoái hoài đến nàng. Tên Trần Cối vừa rồi đã khơi gợi dục