Đánh thắng ba người gia tướng, trong lòng vui vẻ, Tùng quay trở về Phụng nghi cung. Trên đường đi ngang qua Ngọ môn, hắn thấy một đám cung tần mỹ nữ đang chơi đá cầu. Lấy làm lạ, hắn lân lê lại xem, thì thấy một mỹ nhân tuyệt sắc đang đứng, xung quanh là bọn nô tì, thái giám vây lấy, vỗ tay hoan hô.
Lòng tò mò nổi lên, hắn lại gần hơn thì bỗng một tiếng hét to vang lên:
– Đứng lại, ai cho ngươi lại đây
Hóa ra là Tùng vừa ra khỏi đường, lập tức một tên thị vệ lại tra xét, qui chế trong cung đình nghiêm thật. Tiếng thét làm đám cung nữ giật mình, chạy lại xem xét, rồi lại báo với mỹ nhân kia. Nàng ta đi lại phía Tùng và tên thị vệ:
– Chuyện gì thế?
– Bẩm hoàng hậu, vị thái giám này dám lân lê lại gần chỗ người đá cầu nên thần can ngăn.
Vị mỹ nhân hoàng hậu lại gần, nhìn Tùng. Nàng nói:
– Ngẩng mặt lên!
Tùng đành ngẩng mặt lên, lập tức nó bị say đắm trước vẻ đẹp của nàng ta.
– Ngươi là thượng tổng quản ở cung nào? – Vị mỹ nhân nhìn áo nó, hỏi.
– Là Phụng Nghi Cung ạ.
– Là thái giám của Khâm Từ Hoàng hậu sao, khá lắm. Nàng ta sai ngươi đến đây do thám à?
– Dạ không, nô tài vừa từ Tông Nhân Phủ về, đi ngang thấy mỹ nữ thành đàn nên tò mò đứng xem.
Nghe đến từ “mỹ nữ thành đàn”, cả bọn cung nữ liền khúc khích cười, còn tên thị vệ đá mông Tùng một cái, kêu “hỗn láo”
– Được rồi, ngươi đừng đánh hắn, người của Phụng Nghi Cung cơ mà….
Nàng nhìn Tùng, rồi nói tiếp:
– Ngươi về nói với nàng ta, đừng có theo dõi ta nữa….
Nói xong nàng ta bỏ đi, kéo theo đám cung nữ.
Tùng bị tên thị vệ đá vào mông, ức chế lắm. Nó vừa về, liền vào phòng của Trần Hoàng Hậu. Hoàng hậu thấy nó, liền sà vào lòng thì bị nó gạt ra.
– Chàng sao thế
– Mới bị một tên thị vệ khinh khi. Mẹ nó, vì phải ở trong cung để bảo vệ nàng chứ không ta cho hắn chầu diêm vương rồi.
Trần Hoàng hậu nghe thế, cảm động lắm.
– Mà trong cung không phải nàng là Hoàng hậu sao, sao mọc ra ở đâu một hoàng hậu nữa?
– Tên thái giám đá chàng là người của ả sao?
– Ừ.
– Con tiện nhân….
Rồi nàng kể cho nó nghe. Hóa ra hoàng thượng hiện giờ có tới hai Hoàng hậu, cả hai đều là con gái của Hưng Đạo Vương. Vị Hoàng hậu mà nó đè ra đụ là con gái lớn, là Khâm Hoàng Hậu.
Còn hoàng hậu vừa rồi là con gái một người thiếp của Hưng Đạo Vương, mới được phong Tuyên hoàng hậu.
Hai nàng vốn từ nhỏ không thích nhau. Vào cung, lại cùng tranh giành sủng ái của vua nên lại càng như nước với lửa. Vì hoàng thượng thích Tuyên hậu hơn, nên mới ít khi lui tới Phụng Nghi Cung. Chờ nàng kể hết, Tùng nói:
– Nhờ hoàng thượng ít lui tới nên ta mới có cơ hội chơi nàng….
– Chàng…đáng ghét
– Mà Hưng Đạo Vương là cha nàng, sao giờ nàng mới nói?
– Chàng có hỏi người ta đâu.
– Thế tức là Trần Quốc Tảng cũng là anh ruột nàng, thế nên nàng mới không nghi ngờ hắn là người muốn ám sát nàng.
– Đúng vậy, tuy ta và hắn ghét nhau, nhưng cũng chưa đến mức phải giết người.
Tùng bổng đứng dậy:
– Chuyện đó từ từ tính, giờ ta muốn “giết” nàng trên giường đã, cho nàng sướng tới chết.
– Mau bế thiếp lên giường….
Tùng ôm nàng, quăng xuống giường rồi đưa tay cởi áo quần nàng ra… Tiếng rên rỉ lại phát ra từ phòng ngủ. Tùng mới đánh nhau với 3 người gia tướng của Hưng Đạo Vương, lại bị tên thị vệ của ả hoàng hậu kia đánh, nên hắn cần giải tỏa.
Đương nhiên, cái *** của vị hoàng hậu đang khỏa thân trước mặt, chính là nơi phát tiết tốt nhất.
Hai người làm tính từ giữa trưa đến tận tối xẩm.
****
Khâm hoàng hậu thiếp đi vì mỏi mệt sau ba lần được Tùng đụ cho lên đỉnh. Nó lại lén vượt hoàng cung, đi ra Ngoại Kinh Điếm gặp Trần Mặc. Những bức tường thành giờ không có nghĩa lí gì với nó cả.
– Có lẽ ngươi không cần theo dõi Quốc Tảng nữa – Tùng nói
– Sao vậy sư thúc?
– Hắn là anh ruột của Hoàng hậu, chắc không phải là người mưu giết nàng ta.
– Vậy thì là ai hả sư thúc?
– Tạm thời ta chưa tìm được, ngươi cứ án binh bất động đi, chờ lệnh của ta.
Nói rồi nó lại đi về, ra tới của thì nó quay lại nói với Trần Mặc:
– Ngươi mau chuyển vào cho ta mấy con bồ câu đưa thư để ta triệu ngươi khi cần.
– Dạ….
Tùng lại đi về Hoàng Cung.
Trên đường đi, lúc lén ngang qua cái sân buổi sáng nó gặp Tuyên Hoàng hậu, Tùng hớ lại nàng ta lúc đá cầu, quả thật cũng rất xinh đẹp và ngây thơ. Nhưng bên dưới sự ngây thơ ấy là gì, ai mà biết được. Nếu không phải là người có tâm địa, sao nàng ta lại có thể tranh giành được ngôi hoàng hậu với chị mình.
Và có khi nào chính nàng ta là người mưu kế giết Khâm hoàng hậu?
Nghĩ vậy, Tùng liền lại phi về phía cung của nàng ta.
Nó vượt qua dãy phòng ngoài, đi thẳng vào bên trong. Trong cung nàng ta bày biện đơn giản và tinh tế chứ không nguy nga lộng lẫy như cung của Khâm hoàng hậu.
Nó thấy nàng ta đang ngủ, bên cạnh là một ánh đèn dầu le lói trong đêm. Phòng rất tối, nhưng nó có thể thấy từng sợi tóc nàng đung đưa theo nhịp thở, vì mắt nó giờ không phải là mắt người thường nữa rồi.
Nó tưởng sẽ do thám được hành động của nàng, hay nghe lén được chuyện gì, nên đành thất vọng quay đi. Vừa quay lưng, nó nghĩ gì không biết liền quay lại, ánh mắt tà dị nhìn lên người nàng.
Từ trên nóc nhà, nó nhảy xuống đất, rồi rón rén lại gần giường nàng. Nó vén màn, chui vào trong giường nàng. Nhìn bộ ngực phập phồng đều đặn theo hơi thở, nó không kiềm chế được nữa rồi….
Nó nhẹ nhàng cởi quần áo mình ra, rồi búng tay về phía ngọn đèn dầu cách đó vài thước. Ngọn đèn tắt ngấm, căn phòng lại chìm trong bóng tối….