hoá ra là thế này, hơi suy nghĩ một chút, liền gật gật đầu.
– Tôi hiểu được.
Nói rồi lấy từ trong ví ra một tấm thiệp nhỏ.
– Đây là danh thiếp của tôi, hợp tác tốt đẹp.
Nói rồi đứng lên, mỉm cười tạm biệt rồi đi khỏi.
***
Hương Vy ngồi trên sofa, đang xem sách gì đó thì cửa mở, đoán chắc mẹ Ly đi siêu thị mua đồ về liền nhanh chân chạy ra giúp mẹ xách đồ, ai ngờ ra đến cửa, gương mặt cô đông lạnh lại, quay ngoắt đi vào nhà.
– Vy, quay lại giúp mẹ xách đồ.
Vũ Hương Ly cau mày, cái con bé này.
Hương Thảo đứng bên cạnh Vũ Hương Ly, hơi cười ngượng.
Hương Vy đi lên lấy đồ từ tay mẹ, quay nhanh đi vào bếp.
Trần Thiên Hương thấy Hương Vy có vẻ không vui xách đồ đi vào, liền hỏi.
– Ai làm con không vui rồi?
Hương Vy đặt đồ lên bàn, ngồi phịch xuống ghế.
– Mẹ Ly thật là, mang đứa bé kia đến nhà mình, con không thích.
Trần Thiên Hương bĩu môi nhìn con gái, đứa nhỏ này tính nết cũng chẳng ấm áp hoà đồng chút nào, không biết là giống ai nữa.
– Đi lên phòng khách với mẹ, đi.
Cô đi lên, cầm tay Hương Vy, dắt đến phòng khách.
Hương Thảo nhìn thấy Hương Vy lại cười tươi.
– Chị Vy.
Vũ Hương Ly cười nói.
– Em đi siêu thị gặp hai mẹ con Hương Thảo, liền nói cô ấy cho dẫn Hương Thảo đến nhà mình chơi. Chị thấy không? Con bé thật ngoan.
Hương Vy nghe xong ánh mắt lạnh băng nhìn về phía cô bé kia.
Vũ Hương Ly lên giọng.
– Con nhìn kiểu gì thế? Còn thế nữa mẹ sẽ đánh con.
Hương Vy lại nhìn về phía mẹ Ly, nhẹ giọng nói.
– Con xin lỗi mẹ.
Nói rồi đứng dậy khỏi ghế, đi về phòng ngủ.
– Thảo, con đừng lo, tính Hương Vy luôn như thế, con ngồi đây một chút nhé, tối nay hai cô sẽ làm món ngon chiêu đãi con.
Vũ Hương Ly vỗ vỗ má cô bé, sau đó cười tươi cầm tay Trần Thiên Hương đi vào bếp.
Hai người cùng nhau nấu ăn, Trần Thiên Hương mỉm cười, không nhắc gì đến chuyện buổi sáng đã gặp Trương Quân Ninh. Cô lơ đễnh một chút, không cẩn thận làm con dao cứa vào đầu ngón tay, khẽ kêu lên một tiếng.
– A…
Vũ Hương Ly giật mình, vội bỏ xuống việc đang làm trong tay, nhanh đến gần Trần Thiên Hương, không suy nghĩ gì liền đem ngón tay đang chảy máu của người kia ngậm lấy.
Vị mặn tanh toả ra trong miệng, Vũ Hương Ly thầm than, cái chị này, chẳng cẩn thận gì cả.
Trần Thiên Hương cảm thấy ngón tay mình được bao bọc, mềm mại, ấm áp. Lại nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của người kia, lông mày cô ấy nhăn đến chặt lại, bất giác mỉm cười, cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, Hương Ly luôn rất quan tâm mình.
– Chị càng ngày càng cảm thấy thật lo lắng.
Vũ Hương Ly nhả ra ngón tay, máu cũng tạm thời không chảy nữa, cô mỉm cười hỏi.
– Làm sao mà lo lắng?
– Em càng ngày càng đẹp, càng thành thục, lại cực kỳ chu đáo, sợ là ai nhìn thấy cũng muốn có được, bảo chị sao không lo.
Vũ Hương Ly nhăn mày, không cho là đúng, đưa tay lên búng vào trán người kia.
– Em chỉ như thế với chị thôi, lo lắng gì lạ vậy?
Trần Thiên Hương hơi xoa xoa trán, bật cười.
Các món ăn được đặt đẹp đẽ trên bàn, Hương Thảo nhu mì ngồi một bên. Hươnh Vy sau khi bị mẹ Ly mạnh mẽ lôi từ trong phòng ra mới khó chịu ngồi trên bàn ăn.
– Con mời cô Hương, cô Ly ăn cơm.
Hương Thảo lễ phép nói, Hương Vy ngồi bên cạnh cau mày.
– Gì đây, tôi cũng lớn hơn mà.
– Dạ, em mời chị Vy ăn cơm.
Hương Vy nghe xong giọng nói nhỏ nhẹ kia, cũng không còn lí do tức giận nữa, hừ lạnh quay sang một bên ăn cơm.
Trần Thiên Hương cười lớn, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi trước mặt, tự nhiên có một ý nghĩ nổi lên.
– Này , tự nhiên chị nghĩ muốn biết sau này người trong lòng Hương Vy như thế nào.
Vũ Hương Ly nhìn nhìn khuôn mặt lạnh như băng của con gái, bĩu môi nói.
– Ai mà chịu được cái tính lạnh phát khiếp của nó.
Hương Vy dừng lại ăn cơm, nhìn hai mẹ, sau đó giận dỗi hét.
– MẸ!
Vũ Hương Ly đưa tay qua véo hai cái má nhỏ xinh kia, trêu chọc hỏi.
– Thế con thích người như thế nào?
Hương Vy cười cười nhìn mẹ Ly, sau đó nói.
– Con hả? Con thích người không xấu tính, không uống rượu, không đêm hôm bấm chuông cửa nhà người khác rồi ngủ luôn ở cửa.
Nói xong le lưỡi ra trêu đùa, Vũ Hương Ly giận tím mặt, quay sang nhìn Trần Thiên Hương, cô cúi đầu ăn cơm, giả vờ không nghe thấy, đôi môi vẫn cười cười.
– Con mới xấu tính ấy, ít nhất mẹ còn có người thích, con còn lâu mới có ai.
Vừa nói vừa véo mạnh hai cái má kia, thật bực mình mà.
Hương Thảo hơi cười nhẹ, lần đầu tiên cô được nhìn thấy nét đáng yêu của Hương Vy, ngày thường chị ấy luôn luôn làm mặt lạnh tanh, nhìn khuôn mặt Hương Vy lúc này thật sự rất khả ái.
– Cô véo nữa chị Vy sẽ đau lắm.
Vũ Hương Ly dừng tay lại, lại quay sang xoa xoa má Hương Thảo. Cười hỏi.
– Con xem, chị Vy thật xấu đúng không? Rất đáng ghét phải không?
Hương Thảo nhìn người bên cạnh đang xoa xoa hai má bị véo đỏ ửng, lắc lắc đầu, hồn nhiên trả lời.
– Không ạ, chị Vy rất đẹp, con rất yêu quý chị Vy.
Trong đôi mắt ngây thơ có chút sáng ngời, như thể nhắc đến điều tuyệt vời nhất.
Hương Vy hơi hừ nhẹ.
– Câu này nói đúng.
Không hiểu sao khi nghe Hương Thảo khen mình có chút mượt tai, cảm giác rất thích. Trần Vũ Hương Vy nhiều năm sau vẫn nhớ, bản thân thích nghe nhất là câu này.
(Nghỉ hè vui vẻ không các bạn? Dạo này mình ốm mệt suốt, khản tiếng, ho khan, chảy nước mũi, vân vân và mây mây… Đến hôm nay đăng được chuyện cảm thấy mình như siêu nhân anh hùng. Haiz, các bạn bình luận nhiều vào, mình cần đọc bình luận để tiếp thêm sức mạnh.)