họ, nở một nụ cười.
Vũ Hương Ly nhìn bàn tay người kia đã được băng bó cẩn thận, vừa nãy mình còn chưa làm xong người này đã cố tình làm chuyện chẳng ra sao, vậy nên chưa hoàn thành vệ sinh vết thương đã đứng dậy rồi. Nhưng mà bây giờ đã băng bó lại cẩn thận rồi, nhìn băng gạc trên tay Trương Quân Ninh được làm cực kỳ ngay ngắn, rõ ràng là cô ta tự mình làm được, lại còn ra vẻ đau đớn nhờ vả, lần sau nhất định sẽ không để ý nữa, tránh cho cô ta có cơ hội giở trò.
– Chào cô.
Cũng như lần trước, Trần Thiên Hương hoà nhã nói chuyện với người trước mặt, thế nhưng lần này dùng tiếng Anh, giọng nói còn mang lạnh lùng. Ý ở đây, cô muốn cho Vũ Hương Ly biết hai người nói cái gì, không cần giấu diếm.
– Cô không ghen tị?
Trương Quân Ninh nói bằng tiếng Trung, khuôn mặt mang theo trào phúng, như thể trêu đùa.
– Không hề.
Cô lắc đầu, đôi môi cũng mỉm cười, thế nhưng trong đáy mắt ẩn chứa lạnh lùng cùng chán ghét. Phải, Trần Thiên Hương là chán ghét người nào mang chuyện tình cảm của người khác ra đùa cợt, càng hơn nữa là đem chính người mình yêu ra làm trò đùa.
Trương Quân Ninh cảm thấy đôi mắt kia lạnh lùng biết mấy, thế nhưng trên khuôn mặt người này vẫn là hoà nhã, trong chốc lát bàn tay toát ra mồ hôi.
– Cô làm sao biết được? Chúng tôi liếc mắt đưa tình, còn nói lời yêu, cô ấy nói hai câu cô sẽ tin sao?
Vũ Hương Ly nghe không hiểu người kia nói cái gì, lại nhìn Trần Thiên Hương, thấy cô ấy khuôn mặt không có chút biến đổi, chỉ hơi nhếch môi, nói.
– Tôi không ngu ngốc đến mức ánh mắt người tôi yêu tỏ ra tức giận lại nhìn thành liếc mắt đưa tình. Tôi nghĩ rằng cách tôi cư xử với cô là cực kỳ lịch sự, thế nhưng đừng thấy tôi không tỏ ra gì mà làm quá. Người mà tôi trân trọng nhất, không phải ai ao ước cũng có thể có được. Kể cả cô.
Trần Thiên Hương cười lạnh, dùng tiếng Trung nói ra những lời này, Trương Quân Ninh nhăn mày. Ánh mắt chuyển đi hướng khác, cô không muốn đối diện với ánh mắt của người kia. Mang đầy lạnh lẽo cùng cảnh cáo.
– Tốt lắm, chào cô, chúng tôi có việc bận rồi, nếu có dịp thì hẹn khi khác gặp nhé.
Cô mỉm cười, cầm tay Vũ Hương Ly rời đi. Trương Quân Ninh không khỏi rùng mình. Lời nói của cô ta cứ như không có nhiệt độ. Rõ ràng là hẹn khi khác gặp mà lại cứ như cảnh cáo cô đừng bao giờ xuất hiện trước mắt họ nữa. Cô gái này đúng thật không phải người bình thường, nghĩ đến sau này làm sao mang Hương Ly kéo về phía mình lại cảm thấy khó khăn.
Thế nhưng trong giây lát, trên môi lại hiện lên ý cười. Trong đôi mắt loé lên một ý tưởng.
***
– Chị với cô ta lại nói gì? Lần nào cũng tiếng Trung, em nghe chẳng hiểu gì hết.
Ngồi trong nhà hàng, Vũ Hương Ly xoay xoay cái ly nước nói, lông mày không khỏi nhăn lại.
Trần Thiên Hương gấp gấp khăn tay đặt trước mặt người kia, môi lại mỉm cười.
– Chị nói: Cô không được phép có ý với Hương Ly nhà tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho cô. Em tin không?
Vũ Hương Ly dừng lại xoay ly, bật cười. Thiên Hương càng ngày càng biết đùa, còn đâu hình ảnh tổng giám đốc quyền lực trước đây nữa chứ?
– Chị nói thế thật à?
– Thật, thấy không? Cô ấy chẳng sợ là gì?
Vũ Hương Ly lại cười, nhìn khuôn mặt người kia, hài hoà thanh nhã, đôi môi cũng đang cong lên. Trong lòng lại nổi lên hạnh phúc.
Hai người đang nói chuyện, lại thấy có người đi đến gần bàn ăn. Người đàn ông trước mắt thật cao, khuôn mặt xán lạn, quần áo phẳng phiu, bên cạnh anh là một cô gái, làn da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp hiền dịu. Không phải vợ chồng Nguyễn Hoàng Huy thì ai đây?
Trần Thiên Hương mỉm cười, đứng dậy bắt tay cả hai người.
– Anh Huy, Thiên Hương. Lâu rồi mới gặp, hai người cũng đến dùng cơm sao?
Nguyễn Hoàng Huy nhìn cô, mỉm cười, trong ánh mắt có chất chứa tình cảm, thế nhưng không hơn tình bạn, nhẹ giọng nói.
– Ừ, gia đình anh cùng nhau đi ăn tối. Phải rồi, Thảo, chào hai cô đi con.
Vũ Hương Ly để ý, bên cạnh hai người còn có một đứa nhỏ, khoảng tuổi Hương Vy nhà mình, thế nhưng có vẻ nhút nhát hơn, khuôn mặt cũng ngây thơ hơn Hương Vy nhiều lắm. Được rồi, cô phải công nhận con gái mình thật giống bà cụ non.
– Con chào hai cô.
Cô bé kia có vẻ nhu thuận, khuôn mặt trắng nõn, tóc đen dài thả xuống, cực kỳ xinh xắn.
– Ngoan quá, con tên là gì?
Vũ Hương Ly đi đến trước mặt cô bé, ngồi xuống, mỉm cười hỏi, trong đôi mắt chứa đầy ấm áp. Cô bé kia nhìn thật kỹ cô trước mặt, thật là xinh đẹp, so với mẹ Hương còn đẹp hơn nữa, liền mỉm cười nói.
– Con tên là Hương Thảo ạ.
Vũ Hương Ly sờ sờ khuôn mặt trắng nõn kia, có lẽ ở nhà thường xuyên với Hương Vy, tính cách của nó rất người lớn, bây giờ nhìn đứa nhỏ ngây thơ trước mắt đây mới có cảm giác như mình là mẹ. Nghĩ đến đây cũng không tự chủ được hơi mỉm cười.
– Ồ, thế con mấy tuổi rồi?
– Con bảy tuổi thưa cô.
Cô cười, ngẩng lên nhìn thấy Trần Thiên Hương cùng với vợ chồng Nguyễn Hoàng Huy cũng đang mỉm cười.
– Nhỏ hơn Hương Vy nhà mình một tuổi.
Cô nói, Nguyễn Hoàng Huy và Nguyễn Thiên Hương cũng cười, cũng không lạ gì nữa, họ đều biết Hương Vy là con của Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly, nhưng cô mới về Việt Nam được một thời gian, bây giờ mới gặp gia đình Nguyễn Hoàng Huy.
– Ah, con biết chị Hương Vy, con học chung trường với chị ấy. Chị Hương Vy thật xinh, ai cũng thích chị ấy, con cũng thích nữa.
Hương Thảo ánh mắt sáng rực rỡ nói. Tựa như nói đến Hương Vy tất cả đều bừng sáng. Vũ Hương Ly thật tự hào, con gái mình thật sự là xinh đẹp, người nhìn người thích mà.
Hương Vy đang ngồi xem TV bên cạnh Nguyễn Hoàng Anh đột nhiên hắt xì một cái. Không tự nhiên dụi dụi cái mũi.
Vũ Hương Ly cười tươi, nói.
– Ồ, vậy hôm nào con sang nhà cô chơi nhé? Hương Vy chắc rất vui đấy.
– Thật ạ? Hôm nào con sẽ xin mẹ.
Hương Thảo gương mặt toả sáng. Cười thật tươi nhìn cô.
– Vậy bọn anh đi nhé, đã đặt chỗ rồi, hai người ăn ngon nhé.
Nguyễn Hoàng Huy mỉm cười. Sau đó cùng vợ con rời đi.
– Chị nhìn Hương Thảo kìa, sao Hương Vy nhà mình không có chút nào ngây thơ đáng yêu thế chứ?
Vũ Hương Ly nhìn theo hình dáng đứa nhỏ đang đi, hơi chu môi nói.
– Sao? Hương Vy làm sao mà không đáng yêu?
Trần Thiên Hương chống tay vào cằm, hơi nhăn mày, chăm chú hỏi.
– Thì, nó cứ như người lớn ý, bé tí bé tẹo mà cứ lạnh lùng này, trừ cái nó cũng nghe lời ra thì lúc nào cũng tỏ ra trưởng thành, nhiều lúc còn ra vẻ người lớn với em. Đắng cay nhất là nó không cho em bế.
Nói đến đây, còn tỏ vẻ như sắp khóc, Trần Thiên Hương bật cười.
***
Hương Vy lại hắt xì hơi thêm một cái nữa. Nguyễn Hoàng Anh hơi nhăn mày, con bé này bị ốm hay sao?
– Con sao thế? Ốm hả?
Hương Vy lắc lắc đầu, với túi kẹo mềm gần đó để ăn.
– Dì Ann, nhìn con rất xấu sao?
Cô vừa ăn vừa hỏi, còn hơi đăm chiêu. Nguyễn Hoàng Anh cười, con bé này lại suy nghĩ gì nữa đây?
– Không, Hương Vy chỗ nào cũng đẹp. Trong mắt dì con đẹp nhất.
Nói xong còn giơ ngón tay cái. Hương Vy lại gật gù.
– Đúng, con đẹp từ đầu đến chân, làm gì có chỗ nào xấu. Vậy đúng, dì ơi, con bị ốm rồi.
Nguyễn Hoàng Anh bật cười thành tiếng, cô cháu gái này, ngoài tính lạnh lùng còn tự kỷ nữa. Liền nhéo nhéo hai cái má nhỏ kia.
Hương Vy để dì nhéo cái má đến sắp hỏng rồi mới đẩy ra, hai má chuyển hồng rồi, nhìn cực kỳ đáng yêu. Sau đó lại nói.
– Dì, có đứa bé cứ chạy theo con, còn đem rất nhiều bánh kẹo đưa con. Con không lấy, nó lại khóc nhè, cô giáo nói con nó lại bênh con. Có phải nó có bệnh không?
– Sao con nói thế? Bạn quý con mới cho con bánh kẹo, con không nhận thì thôi lại nói bạn có bệnh?
Nguyễn Hoàng Anh nhăn mày, khuôn mặt rất không tán thành, Hương Vy thế là không ngoan rồi.
– Con không cần, mẹ Hương với mẹ Ly cũng mua cho con nhiều bánh kẹo lắm. Với lại con không nhận thì sao phải khóc? Đúng là mít ướt, con không thích.
Hương Vy quay mặt đi, tiếp tục ăn kẹo.
– Con ra vẻ lạnh lùng quá đấy, con học ai đấy?
Nguyễn Hoàng Anh ôm lấy cô bé, sau đó cù nó, Hương Vy cười lớn, cố né tay dì, thế nhưng chạy không thoát, chỉ nằm cười nghiêng ngả.
– Sau này người khác đối xử tốt với con con phải cảm ơn, như thế sau này họ mới tiếp tục tốt với con nữa. Nhớ chưa? Nếu mai đến lớp có gặp bạn kia, bạn lại cho kẹo nữa thì phải cảm ơn, biết chưa?
Nguyễn Hoàng Anh xoa xoa đầu Hương Vy, nhẹ giọng nói, trong giọng nói đầy dịu dàng.
– Vâng. Nhưng mà dì ơi, con nghe các bạn khen nó đẹp hơn con, thôi, con không cảm ơn nữa.
Nguyễn Hoàng Anh trừng mắt.
– Con hư lắm, dì không nói chuyện với con nữa.
Cô nói rồi liền đứng dậy khỏi giường đi luôn, Hương Vy vội lon ton chạy theo.
– Đợi con, con nghe lời mà, con sẽ cảm ơn. Dì Ann…
Trần Hà My cười cười, đi đến ôm lấy Hương Vy, quan tâm hỏi.
– Có bạn đẹp hơn Hương Vy, lại còn cho con kẹo, ghê nha.
Nguyễn Hoàng Anh liền nhéo cô một cái.
– Kệ cháu, em lại bắt đầu dạy nó linh tinh đấy.
Trần Hà My cười lớn, người kia cũng thật lắm chuyện, cô còn chưa nói gì mà, nhưng nghĩ đến đây cô cũng thật chờ mong, sau