dám quay lại đây à?
Giọng nói chua ngoa vang lên, Vũ Hương Ly cau mày, người phụ nữ này, buông ra mấy lời thô thiển như thế. Thật sự chỉ muốn cho mấy cái bạt tai.
– Xin chị bớt giận, không nên nặng lời với học sinh như vậy đâu ạ.
Cô giáo chủ nhiệm lên tiếng, phụ huynh của em Nhi trước mặt đây đóng góp rất nhiều tài sản cho nhà trường, cho nên chị ta nói gì cũng phải nể, từ nãy đến giờ cô chỉ dám nói vài câu chị bớt giận, chị bớt giận, ngay cả lúc cô ta đánh Hương Vy lệch một bên mặt, ngã xuống đất, cũng không dám thể hiện thái độ.
– Chị kia, ăn mặc đẹp đẽ mà nói chuyện thế à? Cháu gái tôi đã làm sai chuyện gì? Mà kể cả nếu cháu có làm sai chị phải nhắc nhở, nặng tay như thế nhìn được sao?
Trần Hà My tức giận, muốn tổng xỉ vả vào mặt của cái người phụ nữ thô thiển kia.
– Làm sai gì à? Cháu của các người lấy trộm vòng tay của con gái tôi, là vòng đắt tiền đấy, không biết con cái nhà ai, dạy dỗ ra cái đứa tắt mắt, thấy đồ đẹp là trộm cắp. À phải rồi, là con gái của cô giám đốc công ty đá quý Thiên Hương phải không? Mẹ nó dạy nó thế phải không?
Bàn tay Vũ Hương Ly nắm chặt lại, Hương vy thấy tay bị nắm có chút đau, vội nhìn lên, thấy Vũ Hương Ly đôi mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia.
– Cô nói chuyện quá mức vô văn hóa, trước mặt giáo viên và học sinh lại phát ngôn như ngoài hàng ngoài chợ. Chỉ dựa vào mấy lời nói từ nãy đến giờ của cô đã đủ để kiện cô vì hành vi cố tình nhục mạ người khác rồi.
Vũ Hương Ly nhìn thẳng vào mắt người kia nói. Người phụ nữ kia bị đôi mắt lạnh kia quét qua, trong lòng phát sợ, nhưng sau đó lại lấy lại bình tĩnh.
– Cô là ai? Chuyện này thì liên quan gì đến cô?
– Tôi là ai thì quan trọng gì. Quan trọng là cô vừa làm cái gì,cô muốn làm cho ra lẽ việc đứa nhỏ này ăn trộm đồ của con cô sao? Nhưng mà từ nãy đến giờ cô làm toàn những hành vi khiến cho người khác nhìn không vừa mắt, cô lấy tư cách gì hỏi tội người ta? Phát ngôn vô văn hóa như vậy, cô dạy con cô đã hay chưa mà bình luận người khác dạy con như thế nào?
Vũ Hương Ly tiến lên phía trước, đi về phía người phụ nữ kia, đôi mắt càng trở nên lạnh lùng đáng sợ. Ánh mắt này đã từng dọa Trương Quân Ninh chết khiếp không dám lại gần cô trong suốt ba năm. Đương nhiên người trước mặt này cũng không ngoại lệ, cô ta lúng búng, nhất thời cứng họng không nói được gì.
Nguyễn Hoàng Anh từ nãy đến giờ nhìn người phụ nữ kia. Bây giờ lạo nhìn về phía Vũ Hương Ly, đôi môi hơi mỉm cười, đây là người mẹ đang bảo vệ con sao?
– Cô giáo, đầu đuôi câu chuyện là như thế nào?
Cô giáo chủ nhiệm nhìn Vũ Hương Ly, thật lợi hại, vừa nói mấy câu đã khiến phụ huynh khó tính kia ngậm miệng, cũng không biết cô gái này có liên quan gì với Hương Vy, nhưng bị ánh mắt của cô ấy làm cho căng thẳng, đem toàn bộ chuyện kể lại.
– Là thế này, em Nhi có một chiếc vòng tay đắt tiền, gần cuối giờ học em lên báo với tôi rằng bị mất, sau đó tôi nói cả lớp ở lại để kiểm tra. Cuối cùng tìm thấy chiếc vòng trong cặp sách của Hương Vy.
– Nghe thấy chưa? Bằng chứng rõ ràng, không phải nó ăn trộm thì ai?
Vũ Hương Ly nhìn về phía cô ta, ánh mắt sắc lạnh, lập tức người kia lại im miệng.
– Con không làm.
Hương Vy nhìn Vũ Hương Vy, lắc lắc đầu nói, trong mắt đầy sự thành thật. Cô gật đầu, ý bảo rằng: mẹ biết rồi.
– Không phải mày thì ai? Cứng đầu cứng cổ.
– Này chị kia, mẹ Hương Vy là giám đốc công ty đá quý, cưng nó như vàng ngọc, không để nó thiếu cái gì bao giờ, loại vòng tay này nó muốn bao nhiêu chẳng có, sao phải đi trộm cắp, hơn nữa, cháu của tôi không bao giờ làm cái chuyện này.
Trần Hà My bực mình, tức không thể lên cho người phu nữ này hai cái bạt tai.
– Ha ha, muốn gì có đấy? Không phải vẫn đi ăn cắp đồ của người khác đấy sao? Nhi, đứng lên đây nói cho mẹ biết, có phải con bé này lấy vòng tay của con không.
Cô bé tên Nhi từ nãy đến giờ đứng một bên nắm chặt váy, bị mẹ gọi một câu thì giật nảy mình. Sau đó ấp ấp úng úng.
– Ph… phải ạ. Sáng nay bạn Vy khen vòng của con đẹp, xong rồi đến chiều con không thấy vòng đâu nữa, rồi… rồi tìm thấy trong cặp sách của Vy.
Cô bé kia cúi mặt nói. Mặt mũi đã đỏ ửng hết lên, đôi mắt hơi ửng đỏ. Nguyễn Hoàng Anh thấy cực kỳ kỳ lạ.
– Nghe thấy chưa? Ý định trộm cắp rõ ràng như thế, lại tìm thấy luôn cái vòng trong cặp nó, còn chối cái gì?
– Sao chị để mình con chị nói? Hương Vy không được nói gì à? Vy, nói đi con.
Vũ Hương Ly nhìn con gái.
– Con chưa từng khen vòng của bạn đẹp, vừa nãy mới là nhìn thấy lần đầu tiên. Con cũng không lấy vòng của bạn.
Hương Vy nói, đôi mắt tỏa ra lạnh lùng cùng chán ghét nhìn về phía cô bạn kia.
– Nhi!
Người phụ nữ kia lại gầm lên.
– Là cậu, rõ ràng cậu khen vòng đẹp, sau… sau đó lấy trộm.
– NÓI DỐI!
Từ ngoài cửa lớp có một bé trai chạy vào.
– Tú, em từ đâu chạy vào đây?
Cô giáo chủ nhiệm thấy cậu bé kia, ngạc nhiên hỏi.
– Cô ơi cô, em nhìn thấy bạn Nhi tự lấy vòng tay để vào cặp của Vy. Bạn Vy không lấy trộm, bạn Nhi nói dối.
– Sao em không nói với cô sớm.
– Cô kia dữ quá, em sợ…
Cậu bé nhìn về phía người phụ nữ kia. E dè nói.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng kết thúc, mẹ của cô bé Nhi kia phải nói lời xin lỗi với Hương Vy, nhưng thái độ không hề thành khẩn, Vũ Hương Ly nhìn đến là chán ghét.
Chuyện là lũ trẻ bình bầu ai xinh xắn nhất lớp, hóa ra là Hương Vy được bầu xếp thứ nhất còn cô bé kia xếp thứ hai. Ghen tị nên mới làm như vậy. Nhưng một đứa trẻ lại ăn gian nói dối, biết làm thế để đổ oan cho bạn thì quả thật không hề tốt đẹp.
Lúc đi ra khỏi lớp, Hương Vy còn quay lại nhìn cô bạn kia, lạnh lùng nói một câu.
– Từ giờ trở đi, tránh xa tớ ra.
***
Tối khi trở về nhà, Trần Thiên Hương mới biết chuyện, thấy vết thương trên mặt con gái, vô cùng sốt ruột. Lo lắng lấy khăn lạnh ra đắp lên.
– Đau lắm không con?
Cô nhíu mày, tức giận vô cùng, mình còn chưa từng đánh nó một cái. Người khác lại dám động vào. Cô sẽ không bỏ qua việc này.
Trước khi Hương Vy về, Vũ Hương Ly có nhắc con bé đừng có kể cho mẹ Hương nghe chuyện đã gặp mình. Hương Vy suy nghĩ suốt, định rằng không nói ra, nhưng cuối cùng, vẫn nói.
– Mẹ, cô ấy về rồi.
Trần Thiên Hương đang chăm chú đắp khăn lạnh lên má Hương Vy, nghe con gái nói vậy, bàn tay chợt khựng lại.
– Là cô ấy bôi thuốc dán băng cho con. Còn bảo vệ con, không để mẹ bạn Nhi mắng con.
Trần Thiên Hương vội đứng dậy, nói.
– Mẹ ra ngoài một chút, con ở nhà đi ngủ trước đi, nhé.
Cô đang định đi ra ngoài, Hương Vy vội cầm lấy tay mẹ, giữ lại.
– Con nghe thấy cô ấy nói chuyện với dì Ann, bảo sẽ tự đến gặp mẹ.
– Cô ấy nói thế thật à?
Hương Vy gật gật đầu.
– Vâng ạ.
Trần Thiên Hương lại ngồi xuống, im lặng không nói một câu. Từ đôi mắt nhìn ra rất nhiều cảm xúc. Hương Ly, thật sự về rồi.