/>
Trần Thiên Hương lạnh lùng, rót một cốc nước, đặt trước mặt Nguyễn Hiền.
– Con vẫn giận mẹ à?
– Không giận.
Bà cười khổ, gật đầu. Cầm cốc nước lên uống một chút.
– Mẹ sắp đi rồi, không ở Việt Nam nữa, chắc lâu nữa mới về lại.
Trần Thiên Hương lạnh nhạt, tựa như không quan tâm, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước.
– Không hỏi bao giờ mẹ đi à?
Cô nhìn về phía bà, môi chán trường mấp máy.
– Không quan tâm nhiều.
Nguyễn Hiền nhìn con gái. Bà cũng chỉ là vì tâm lí của một người mẹ, mong muốn cho con mình hạnh phúc thôi.
– Con muốn, mẹ có thể tìm Hương Ly về, không ngăn cản hai đứa nữa.
Những lời này lọt vào tai Trần Thiên Hương, lòng cô càng thêm lạnh giá. Những lời này nói có ý nghĩa gì sao? Nước mắt ầng ậng, trực rơi xuống. Cô cười lạnh, tức giận bật dậy khỏi ghế.
– Thôi cái kiểu vừa đấm vừa xoa đấy đi, sao lại có kiểu người như mẹ chứ?
Cô lạnh lùng quay đi, toan rời khỏi phòng khách.
Nguyễn Hiền kéo lấy tay con gái, nắm lấy tay cô.
– Mẹ chỉ vì thương con thôi mà, so với việc con khổ sở một mình này mẹ thà rằng nhìn thấy con ở bên cạnh một người đồng giới. Mẹ chỉ hy vọng nhìn thấy Thiên Hương của mẹ trước đây hay cùng mẹ trêu đùa thôi mà con.
Bà xúc động nói. Nhìn thấy con gái ở tình trạng này đâu phải mong muốn của mình. Điều bà mong muốn là cô được hạnh phúc như những cô gái bình thường khác, nhưng sau tất cả những gì bà đã làm, mọi chuyện lại thành thế này.
Trần Thiên Hương nhắm chặt mắt, nước mắt rơi xuống, cô bặm chặt môi, giật mạnh tay ra khỏi tay mẹ.
– Mẹ đi đi, con thật sự mệt lắm rồi, thời gian này con không muốn gặp mẹ nữa, mẹ đi đi. Cứ thể này con không thể là Thiên Hương của mẹ như trước nữa đâu.
Nói rồi cô đi đi thẳng về phía phòng ngủ, đóng cửa lại.
Nguyễn Hiền nhìn theo bóng lưng con gái. Chuyện này, có phải bà sai rồi? Có phải bà đã suy nghĩ sai rồi không?
(Mình không biết các bạn có đọc phần "Lời của tác giả" không, hay là có đọc rồi mà quên mất. Nghiêm túc nhắc lại, mình ghét nhất bình luận giục truyện và những câu hỏi dạng như: đã kết thúc chưa?; bao giờ thì hết? Trả lời nhé, KHÔNG BIẾT! Khi nào đến hết truyện nó khác hết. Bực tiết.
Còn nữa, mình thật sự thương hai người TTH và VHL quá. Không biết đồ nhẫn tâm nào làm khổ hai chị thế nữa. Hu hu hu…
Bình luận nào bình luận nào, mình thích đọc bình luận.)