giờ thèm để ý đến Nguyễn Hoàng Huy, lại còn muốn cô gọi bằng anh. Cứ mơ đi.
– Vâng ạ, tại xưng hô thành quen rồi ạ, sau này cháu sẽ cố sửa.
Trần Thiên Hương mỉm cười, chỉ là nói miệng thế thôi, chờ đến cái ngày sửa được cũng còn dài dài. Căn bản bởi vì từ trước tới nay ngoài Minh, cô chưa từng nhìn một người khác giới nào lọt vào mắt, kể từ khi yêu thương Vũ Hương Ly thì càng như thế.
Ngồi trên bàn ăn, một mâm đồ ăn trải dài, cũng may mắn cho Trần Thiên Hương quen đi dự tiệc, nếu không sẽ bị dọa cho chết khiếp bởi đồ ăn quá nhiều. Trong lòng cô thầm nghĩ, đúng là nhà giàu có, tiêu tiền cũng triệt để, bày một loạt đồ ăn như thế ăn làm sao hết chứ? Hoang phí. Quan điểm của cô là dù thế nào cũng phải đối tốt với bản thân, nhưng không quá lãng phí, phải tiết kiệm.
– Lần trước bác có gặp bố mẹ cháu, nghe nói Thiên Hương có người trong lòng rồi sao? Làm bác hơi bất ngờ.
Nguyễn Thái Hoàng gắp đồ ăn đặt vào trong bát, vừa gắp vừa hỏi chuyện.
– Dạ, bố mẹ cháu có nói thế ạ?
Trần Thiên Hương hơi ngạc nhiên, làm thế nào mà ông ấy đã gặp bố mẹ mình rồi? Mà hai người kia cũng chẳng nói với cô câu nào.
– Thật sao? Thiên Hương đã có người trong lòng à?
Phạm Thanh Nga vừa nghe xong sắc mặt hơi trầm xuống, như có gì mất mát, bà rất yêu quý Trần Thiên Hương, mong muốn cô gái này trở thành con dâu mình, bây giờ Trần Thiên Hương có người trong lòng rồi chẳng phải quá tiếc sao?
– Vâng ạ.
Cô hơi mỉm cười trả lời.
– Thế mà bác vẫn luôn mong muốn Thiên Hương trở thành con dâu bác, xem ra là không có diễm phúc ấy rồi.
Phạm Thanh Nga hơi buồn buồn nói, làm cho Trần Thiên Hương có chút xấu hổ, cô cũng chợt nhận ra, hôm nay Nguyễn Thái Hoàng mời mình ăn cơm là vì cái gì, hóa ra là chuyện này. Cô từ đầu đến cuối chưa có một chút gì có ý tứ với Nguyễn Hoàng Huy, cũng biết hai vợ chồng Nguyễn Thái Hoàng yêu quý mình, nhưng không ngờ là muốn mình trở thành con dâu.
– Cháu cũng là cô gái bình thường thôi, có rất nhiều cô gái tốt đẹp hơn cháu muốn được làm con dâu hai bác kìa. Đâu phải diễm phúc gì ạ.
Nguyễn Thái Hoàng coi như hiểu ý Trần Thiên Hương là đã có người trong lòng, không có ý tứ với con trai mình.
– Thiên Hương đừng nói thế, hai bác đương nhiên là yêu quý cháu nhất, làm gì có cô gái nào được tốt đẹp như vậy. Nhưng bác cũng tò mò muốn biết người trong lòng Thiên Hương là ai vậy? Chắc chắn phải rất tốt đẹp nên cháu mới lựa chọn.
Trần Thiên Hương mỉm cười gật đầu.
– Vâng, là một người hợp với cháu!
– Vậy thì tốt rồi, nhưng bác vẫn mong muốn Thiên Hương xem lại, nếu có cơ hội, hai bác vẫn muốn cháu trở thành con dâu, Hoàng Huy cũng là thằng tốt đẹp.
Nguyễn Thái Hoàng nói tiếp, lần này quyết định hỏi thẳng. Trần Thiên Hương tạm thời không biết nói làm sao, Nguyễn Thái Hoàng rõ ràng là đang làm khó mình mà. Im lặng vài giây, cô mới lên tiếng.
– Sao lại có cơ hội được ạ, hai bác đề cao cháu quá, cháu cảm ơn gia đình vì rất yêu quý cháu, cảm ơn anh Huy cũng rất quan tâm tôi, nhưng mà đối với cháu hai bác chỉ giống như người thân mà cháu yêu quý thôi, còn anh Huy, cháu cũng sẽ luôn xem như bạn bè, trong lòng cháu đã có người khác, không bao giờ thay đổi được!