nghiệp. Mọi việc làm của em chị chưa bao giờ bỏ quên cả, em bỏ được cả sự nghiệp, là qua được bước đầu rồi, bây giờ là bước tiếp theo, sau này, còn nhiều khó khăn, chúng ta đều phải cùng nhau vượt qua, chị biết Ly giỏi mà, đừng yếu đuối có được không?
Trần Thiên Hương hôn nhẹ lên trán Vũ Hương Ly, sau đó ôm chặt lấy người kia.
– Được, chắn chắn là được.
Vũ Hương Ly cũng vòng tay ôm lại Trần Thiên Hương, cô nhớ lại hôm đó, khi cô ném thẻ tín dụng xuống đất rời khỏi công ty, trong cô đã quyết định rồi, cô là Vũ Hương Ly, không phải đại minh tinh Hương Ly nữa, bỏ qua ánh hào quang, bỏ qua ánh mắt mọi người, cô chỉ là cô gái, một lòng một dạ yêu Trần Thiên Hương. cô cảm giác như mình và Trần Thiên Hương kiếp trước đã nợ nhau cả một tấm chân tình, để đến bây giờ, lại khó khăn gắng sức để được bên nhau.
– Vậy tốt.
Trần Thiên Hương vuốt ve mái tóc mềm của Vũ Hương Ly. Cảm giác lòng bàn tay thật dễ chịu.
– Chị, thế chúng ta có thể có con à?
Vũ Hương Ly nho nhỏ hỏi.
– Đương nhiên, việc em muốn làm, chúng ta đều thực hiện hết.
Trần Thiên Hương chắc chắn nói, nghe Vũ Hương Ly nói, trong đầu lại chợt loé lên một tia suy nghĩ. Cô chợt nghĩ ra một cách để khiến mẹ phải đồng ý.