/>- Chị Hương, chị đọc tin tức chưa?
Nguyễn Thuỳ Linh khẩn trương nói, trong lòng thực sự ghét Hương Ly, đã nói như vậy rồi còn không chịu dừng lại, kể cả bây giờ Trần Thiên Hương có thực sự yêu cô ta, chỉ làm cho danh tiếng của cả hai bị ảnh hưởng, tốt đẹp sao?
– Chuyện gì?
Trần Thiên Hương nhăn mày, nhanh chóng mở máy tính, điều tra xem rốt cục có cái gì quỷ dị. Trần Thiên Hương xem đi xem lại, cau cau có có. Nguyễn Thuỳ Linh lần đầu tiên thấy Trần Thiên Hương có thái độ như vậy, xem ra Hương Ly thực sự là có ảnh hưởng rất lớn đôi với chị ấy rồi.
Trần Thiên Hương thật nhanh gọi điện thoại cho Hương Ly, trong lòng có chút rối bời. Rõ ràng đã đoán trước có sự tình này xảy ra, thế nhưng vẫn không khỏi bận tâm.
– Ly, em đang ở đâu?
Trần Thiên Hương trong lòng sốt ruột, thế nhưng vẫn dùng giọng dịu dàng nhất nói với Hương Ly. Nguyễn Thuỳ Linh nghe thấy, trong lòng như có gì đó cuộn lên, thật khó chịu. Cô không muốn nghe nữa, liền nhanh chóng rời khỏi phòng.
– Em đang ở nhà, chị về với em nhé?
Hương Ly nói nghe có vẻ vui, thế nhưng trong giọng nói lại có chút buồn rầu.
– Đợi một chút, chị về ngay nhé.
Trần Thiên Hương tắt máy, đứng dậy khỏi ghế, cô thật sự muốn chạy ngay đến bên Hương Ly, chắc bây giờ cô ấy đang buồn lắm, Trần Thiên Hương nghĩ.
Nhân viên trong công ty thấy tổng giám đốc vừa đến công ty đã vội chạy về, thật không khó đoán, chắc chắn có liên quan tới cái việc mà báo đưa kia. Họ cũng không có ngốc, Trần Thiên Hương và Hương Ly thường xuyên đi làm cùng nhau, lại còn cùng nhau ở trong phòng giám đốc suốt, nói sao không có chuyện gì, nhưng nói sao thì nói cũng chỉ là chuyện truyền miệng đem ra bàn tán với nhau thôi, còn tổng giám đốc làm cái gì, các cô đâu có gan quản.
Trần Thiên Hương trở về nhà, thấy Hương Ly ngồi trên ghế sofa ngay giữa nhà, khuôn mặt cười tươi. Hương Ly vừa thấy Trần Thiên Hương bước vào, quần tây áo trắng, khí độ không nói nên lời, khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhưng lại toát lên vẻ thanh thuần đẹp đẽ, chạy thật nhanh đến ôm lấy Trần Thiên Hương.
– Thật nhớ chị!
– Ừ, chị cũng nhớ em.
Trần Thiên Hương ôm lại người kia, tay đưa lên xoa nhẹ mái tóc mềm.
– Xin lỗi, em nói có thể tự kiếm tiền, thế nhưng bây giờ công việc cũng đã huỷ rồi, bây giờ không kiếm tiền được nữa, có mỗi thân này thôi, Hương có chấp nhận em không?
Hương Ly đưa mũi vào sát gáy Trần Thiên Hương hít ngửi, hôm qua vừa nói có thể kiếm tiền nuôi cả Trần Thiên Hương, vậy mà hôm nay đã thành ra thất nghiệp, thế nhưng là vì Trần Thiên Hương, như vậy cũng thật tốt. Chỉ sợ Trần Thiên Hương nghĩ mình nói hươu nói vượn thì thật buồn cười.
– Chị làm sao mà không chấp nhận em? Em như thế nào sau này chị cũng sẽ ở bên em mà, lần này vì chị làm hỏng sự nghiệp của em, xin lỗi.
Hương Ly nghe xong, tựa đầu vào vai Trần Thiên Hương, càng ôm chặt lấy, thật yêu Trần Thiên Hương biết bao.
Hương Ly hôm nay đã khẳng định mình và Trần Thiên Hương yêu nhau trước mặt Hoàng Bách, kết quả anh ta không đồng ý, nhất định bắt cô trước báo chí phải phủ nhận, Hương Ly tuyên bố sẽ giải nghệ, sau này không cùng showbiz có dính líu gì đến nhau nữa. Vậy là Hoàng Bách lật giọng, bắt cô phải hoàn lại toàn bộ số tiền hợp đồng đã kí vì cô làm trái hợp đồng, số tiền rất lớn, Hoàng Bách nghĩ cách này nhất định khiến cho Hương Ly sợ mà làm theo ý anh ta, kết quả là cô ngay lập tức ném xuống thẻ tín dụng. Sau đó rời khỏi công ty trở về nhà ngay. Hương Ly làm diễn viên mấy năm, số tiền kiếm được không hề ít, sau khi mua nhà riêng vẫn tiếp tục dành dụm, hiện tại số tiền trong tài khoản của cô, nếu như bồi thường cho công ty Hoàng Bách, nhất định thừa chứ không có thiếu.
– Xin lỗi gì, em phải cảm ơn chị, em không muốn làm đại minh tinh gì cả, kéo em ra khỏi cái màn bạc, em chỉ là Vũ Hương Ly thôi. Từ bây giờ em là cô gái bình thường tên Vũ Hương Ly, không phải là diễn viên Hương Ly nữa.
Vũ Hương Ly nói, cô mong muốn chỉ có thể là một người bình thường, làm gì mình muốn, yêu người mình thích, thoải mái, tự do, chứ không phải đại minh tinh, ra đường phải che che đậy đậy, làm gì, thích gì cũng phải để ý đến ánh mắt người ta.