ý.
Trần Thiên Hương như nghĩ ra gì đó, rút điện thoại ra, nhưng sau đó lại dừng lại, cô quên mất, mình đâu có số của Nguyễn Hoàng Anh. Trần Thiên Hương lại bực mình, cái kiểu làm việc như thế này mình lên chức giám đốc bằng cách nào chứ?
– Sao thế?
– Chị không có số của Hoàng Anh.
Hương Ly đúng là hết sức phục, hai chị em ở chung mà không có số điện thoại của nhau là làm sao?
Trần Thiên Hương bấm bấm điện thoại, sau đó nghe.
– Alo, mẹ.
Trần Thiên Hương vội vàng nói qua điện thoại.
– Sao thế này, hôm nay ở Việt Nam có mưa lớn à? Con mà biết gọi điện thoại cho mẹ chắc.
Mẹ Trần Thiên Hương nói qua điện thoại, giọng nói rất thoải mái.
– Mẹ, con không đùa đâu, cho con số Hoàng Anh ngay đi.
– Gì? Sao thế?
– Con với em cãi nhau, bây giờ nó bỏ đi đâu không biết, con đang đi tìm, không có số điện thoại, mẹ cho con đi.
– Trời ạ, con làm chị kiểu gì thế? Sao lại cãi nhau? Mẹ không chịu nổi con luôn, con còn cãi nhau với đứa mười bảy tuổi à?
– Bây giờ mẹ muốn ngồi đấy điều tra lí do cãi nhau hay là cho con số điện thoại, nhanh lên, con tìm được nó về rồi mẹ muốn nói gì thì nói.
Trần Thiên Hương như gắt lên, thái độ của Trần Thiên Hương đều bị Hương Ly để trong mắt, Trần Thiên Hương đối với Nguyễn Hoàng Anh quan tâm như vậy sao?
– Bây giờ mày quát mẹ nữa à? Đợi một chút, mẹ gửi số qua, tìm được nó nhớ gọi cho mẹ.
Trần Thiên Hương tắt máy.
– Chị đừng lo, sẽ tìm được mà.
Hương Ly đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang ghì điện thoại của Trần Thiên Hương.
Điện thoại rung lên, số điện thoại của Nguyễn Hoàng Anh được gửi đến, Trần Thiên Hương bấm gọi ngay lập tức. Chuông reo, thế nhưng không ai bắt máy, Trần Thiên Hương gọi liền mấy cuộc, cũng không ai nghe máy.
Nguyễn Hoàng Anh lúc này đang tắm, điện thoại để trên giường, vì thế không nghe được, càng làm cho Trần Thiên Hương thêm sốt ruột.
– Sao? Không nghe à?
Hương Ly ở bên cạnh cũng hỏi Trần Thiên Hương.
– Không nghe, thôi được rồi, về nhà đã.
Trần Thiên Hương nói xong liền lái xe trở về nhà.
Điện thoại của Trần Thiên Hương lại reo lên.
– Alo?
– Chị Hương, lâu rồi không nói chuyện, em My đây.
Giọng nói trong trẻo phát lên trong điện thoại.
– À My, sao thế em?
Trần Thiên Hương hỏi lại, lâu rồi mới nói chuyện với cô em họ này, cũng suýt quên mất.
– Hoàng Anh đang ở nhà em, em gọi nói cho chị đừng lo.