cảm xúc mình phải trải qua. Thật sự mình quá sốc vì thời gian chị làm vợ, làm dâu nó quá kinh khủng ngoài sức tưởng tượng của mình, mặc dù chị có nói mẹ chồng không thích chị nhưng mình không hình dung được nó ghê như vậy. Nhưng dòng nhật ký đầy tình cảm của chị dành cho cu Lin nữa, tất cả làm mình trào lên một thứ cảm xúc cay cay ở khóe mắt, cái cảm giác mà 10 năm nay mình chưa phải gặp phải. Nhưng mình là một đứa phải nói là cực kỳ cức rắn, không dễ để mình rơi lệ thế đâu. Đóng cuốn nhật ký lại, bỏ lại đúng chổ, mình tắt đèn, leo lên giường và ôm cái gối của chị vào lòng mà hít những hương thơm con lại ở đó, mình thật sự rất nhớ chị, ngay lúc này đây nếu có chị ở bên mình, nhất định mình sẽ ôm chị thật chặt, chặt nhất có thể. Nằm nghĩ lung lung lại nhớ đến những dòng mực tím chị viết về mình làm mình bật cười, cái gì là “nhìn như trẻ con”, rồi lại còn “hắn cười với mình” haha chị ngộ thật.
Cứ thế mà mình ngủ lúc nào không hay, chỉ khi cái điện thoại mình nó rung lên thì mình mới tình dậy. Bật dậy mình mở điện thoại đọc tin nhắn từ chị là chị đã đến nhà, mình chỉ rep lại là “Em cho con vào nhà ngủ đi, em cũng nghỉ đi, chắc em mệt lắm phải không ? “. Ngay sau cái tin nhắn ấy chị gọi ngay cho mình
– Anh chưa ngủ nữa hả ?
– Mới nhắm mắt tí à.
– Trời ơi, sao anh không ngủ đi vậy?
– Anh lo cho em quá ngủ không được, em đến nơi rồi hả ? có mệt không ?
– Em sắp đến rồi còn 1-2 cây số nữa thôi, không mệt lắm anh à. Anh ngủ đi, đừng lo cho em mà.
– Được rồi, em đến nhà là anh yên tâm rồi. Giờ anh về nhà anh ngủ đây.
Sau cuộc gọi đó là mình phóng xe về nhà và lăn vào phòng ngủ chả biết gì. Đến 8h sáng thì mình dậy đánh răng soi gương thì khá mừng vì vết thương tối qua nó không bầm ở ngoài, nhưng bên trong nó đau và rát kinh khủng . Xuống nhà thì thấy anh Vũ và mẹ đã ngồi dưới phòng khách vừa cắn hạt dưa vừa nói.
– Mày đi quá nhỉ ? mọi năm mẹ mày thúc mày đi mày cũng không đi, năm nay đi đến sáng mới về. Đi đâu làm gì thì làm đừng có tệ nạn xã hội tụ tập đánh nhau là được.
Anh Vũ thì nhìn mình cười cười rồi nói.
– Em nó lớn rồi, con nghĩ em nó cũng tự biết mà, mẹ cứ lo xa, im im vậy chứ ghê lắm đúng không mày, làm gì thì làm đừng để người ta ôm bụng đến báo đời mẹ thì được haha.
– Anh với mẹ cứ chọc em.
– Cháo mẹ nấu ở dưới nhà kìa. Mày ăn đi rồi anh với mày về nội ngoại và cô chú.
Thế là cả ngày hôm đó hai anh em đi chúc tết, thăm họ hàng từ nội đến ngoại đến tối mới về đến nhà. Đi đâu làm gì thì không nói, ngồi lại một mình là nhớ chị, nhớ rất nhiều, đây là lần đầu tiên mình mới thấm được thế nào là sợ nhớ nhunng, nhất là sau khi mình đọc được cuốn nhật ký kia của chị, trong đầu mình lúc nào cũng nghĩ đến làm thế này để chị vui chị hạnh phúc.
Cầm điện thoại trên tay, vô số tin nhắn chúc năm mới, hỏi thăm từ bạn bè và có cả tin nhắn của những người không có lưu tên, mình vẫn mặc nhiên không để tâm đến. Ấn back cho nó trôi qua hết, chỉ muốn cầm máy gọi điện cho chị ngay lúc này, được nghe tiếng chị thế là đủ rồi. Nhưng hoàn cảnh lúc này thật sự không tiện để cho gọi, chị còn có thời gian riêng của chị, mình đâu thể chiếm khoảng thời gian đó được. Nhắn vội cho chị vài dòng hỏi hang chị chứ chẳng dám nói dài dòng, nhắn xong là mình đâm đầu đi tắm rửa và ăn uống vì mình cứ đinh ninh là sau tin nhắn đó chị sẽ không nhắn lại đâu. Nào ngờ lúc mình lên cầm vào máy thì 4 cuộc gọi nhỡ, giật mình bấm máy gọi lại cho chị thì đầu dây bên kia nói rất nhẹ nhàng.
– Anh đi đâu mà không nghe máy của em.
– Anh đi tắm mới lên. Để máy ở trên không nghe.
– Hừ…vậy mà em tưởng xa em có một ngày mà bận với em nào không nghe được điện thoại của em chứ.
– Em cứ nghĩ bậy bạ, anh đi tết ông bà cả ngày giờ mới về đến nhà, đói quá trời luôn.
– Em cũng vậy, giờ em còn ở bên nhà cậu em đó, chưa có về được, mệt cả ngày luôn. Mai còn phải về dưới đó nữa.
– Nghe anh, chiều mai rồi về cũng được, sáng mai em ở nhà chơi với bố mẹ và cu Lin rồi thăm hàng xóm hêt đi. Chiều đón taxi xuống đây anh đón.
– Bộ anh không nhớ em, không mong em về hả ?
Giọng chị trùng xuống và buồn bã.
– Trời…em lâu lâu mới về nhà thì ở lại một buổi sum họp với gia đình đi chứ, tại sao lại đổ cho anh là không nhớ em. Công việc và tình cảm khác nhau mà em, sao lại nói như trách anh vậy, anh muốn em giải quyết xong rồi xuống dưới này còn nhiều thời gian cho mình mà.
– Em nghe, em nghe anh hết.
– Em đi rồi lo về ăn uống đi đó, không còn sớm đâu. Nói luôn với em là đêm qua anh nhớ và lo cho em quá nên khó ngủ lắm và còn nhiều tâm sự mà anh muốn nói với em. Đợi em về đó.
– Anh cũng ăn uống cho tốt vào, uống ít thôi đó, đi đâu thì chạy xe cẩn thận. Anh mà có chuyện gì em sống không nổi đâu.
– Anh biết rồi, thôi em vào đi. Có gì là nhắn tin cho anh liền nhé.
– Dạ, em cúp máy đây.
Thế là đêm ấy mình lên giường đi ngủ nhưng vẫn không tài nằm nhắm mắt được. Mình suy nghĩ nhiều thứ lắm, cái chính là mình lo cho cuộc sống của chị, lo cho tương lai của mình sau này. Vì mình cứ mãi giải đáp câu hỏi mình là một thằng còn đi học, lại còn theo học ở một trường bình thường chứ không phải lớn như ngoại thương hay hàng hải…
Giờ mình mới biết cái giá trị thật của hai từ “thời thế”. Sống trong cái XH này đam mê có thể bị giết chết bất cứ lúc nào. Ngày ấy nếu nghe lời bố mình đi nghĩa vụ quân sự sau đó bố mình sẽ xin mình vào sĩ quan thông tin ở Nha Trang học vài năm thì chắn chắn tương lai thì sẽ tươi sáng hơn lúc này rồi. Vậy mà lúc đó một phần vì mẹ mình không muốn mình cực khổ vì đi quân sự cộng với đam mê CNTT của mình nên mình quyết định từ chối con đường ấy, cái con đường mà giờ cả khối người muốn còn không được. Thấm thía cái gọi thế nào là “tương lai” mà bố mình dạy mình.
“Sự nghiệp không phải là tất cả, nhưng người đàn ông mà không có sự nghiệp thì sẽ mất tất cả”
Mẹ thì không đặt nặng vấn đề học hành của mình vì mẹ mình là dân kinh doanh, nếu có thất nghiệp thì mình không thiếu việc để về làm quản lý mấy chổ mẹ làm chủ. Còn bố mình là Đại tá Giảng viên trường sĩ quan lục 2. Hai người thì hình thành hai trường phái tư tưởng hướng cho hai anh em mình khác nhau, với mẹ mình là một người phóng khoáng tôn trọng ý kiến cá nhân của con thì bố mình ngược lại. Từ nhỏ hai anh em mình phải chịu sự “rèn” từ bố mình. “rèn” ngoặc kép thì chắc anh em cũng biết là ghê tầm nào rồi, với nề nếp như đinh thép từ quân đội anh em mình phải sống hơn 15 năm rèn từ bố mình. Như sáng là đêm không được thức quá 10h, sáng phải dậy trước 6h, mùng màn chăn gối phải xếp gọn gàng, góc học tập và phòng riêng phải gọn gàng, từ cái treo khăn mặt đến cách đặt giầy dép phải tuân như thép. Đôi lúc mình và anh Vũ sai cái gì thì 2 anh em bị đòn ngập mặt. Chính vì thế mà giờ mình thành ra thế này đây, con trai mà tính rất kỹ, con gái mà sống không gọn gàng chắc khó ở với mình .
Thật sự mình có cái gì đó gọi là thần tượng bố mình rất nhiều, nhưng từ khi bố mình trai gái và có vợ bé thì tất cả đỗ vỡ hết rồi. Nhưng bù lại dì thì rất tốt với mình, mình đi học HCM sống chung nhà với bố thì từ cái ăn đến quần áo mình, còn anh Vũ thì ngược lại, giờ ảnh mà thấy dì ở đâu là chửi ngay tức khắc . Cuộc sống của mình ở HCM với bố sẽ không có gì nếu không có sự xuất hiện của con riêng của dì mình từ Hà Lan về, con bé này phải là “mất dạy”. Nó sinh năm 96 thôi nhưng ăn nói không biết trên dưới. Bar, sàn đi sớm về khuya ảnh hưởng mình rất nhiều, nhiều lần mình nhắc nó với tư cách là anh trai thì nó vứt thẳng lại một câu “ông kệ tôi”. Chưa dừng lại ở đó dì giặt đồ giúp mình và thỉnh thoảng giặt mấy đôi giày của mình là nó nhảy dựng lên. Từ đó mình và nó bất đồng quan điểm sống ở một nhà, mặc dù mình rất ít nói và sống rất yên tỉnh. Và rồi dì và bố mình phải dọn ra ở riêng vì dì mâu thuẩn này. Từ đó mình phải tự lập từ cái ăn cái uống đến dọn dẹp, và mình vẫn sống tốt chứ không có gì .
Đúng là cuộc sống gia đình thì có nhiều việc phải suy nghĩ phải không mấy bác nhỉ ? từ sự nghiệp đến chuyện vợ con và vô số chuyện khác. Cũng chia sẻ với mấy bác về gia đình mình tí vì nhiều người thắc mắc sao không thấy bố mình.
Nghĩ về gia đình xong mình lại nghĩ về mình chị. Mình thì tương lai chưa biết thế nào, còn chị thì vừa xinh đẹp, vừa giỏi, vừa giỏi việc nội trợ, chăm chỉ. Thật sự mình nghĩ nát hết cả óc vẫn không hiểu vì sao chị như thế lại chọn mình, hạnh phúc thì hạnh phúc thật đó nhưng bản thân mình phải làm thế nào để cân bằng mối quan hệ này trước khi mình và chi công khai. Con đường duy nhất chỉ có cách là học và học thôi.
Đêm ấy mình nằm đến 4h sáng mới ngủ được. Sáng hôm sau 7h phải dậy rồi, vì mình không quen dậy muộn lắm. Mở mắt dậy là mình cầm ngày cái điện thoại lên xem có tin nhắn gì của chị không, may là không có tin nhắn. Xuống nhà đánh răng, ăn sáng. Lúc đó mẹ có hỏi mình.
– Mùng 2 rồi sao