một nơi, đảo Cang Kim Long.
Chúc Băng, Phi Vũ, Long Ngạo, Phi Âm, Thủy Quỳnh, Thúc Quy cùng hiện ra trên đảo Cang Kim Long, sáu người ngạc nhiên nhìn nhau rồi nhìn về phía đang phát ra những tràng âm thanh kịch liệt.
"Phi Dương!"
"Sùng Hạo!"
Những người ở đây, ai mà không phải là thiên tài? Nhưng khi nhìn Dương và Sùng Hạo, hai thiếu niên trông chỉ chừng 17 tuổi hợp sức chiến đấu ngang ngửa Linh Vương, tất cả chỉ còn cách mắng thầm: "Hai tên quái vật!"
Long Ngạo, hơn một năm trước còn chứng kiến Dương bị một cú quất đuôi của Linh Vương đánh gãy tay, dù sau đó Dương hạ được bộ xương giao long nhưng Long Ngạo sau này cũng được biết là nhờ dùng một loại nguyền ấn. Còn lần này Dương đang chiến đấu với Linh Vương bằng sức mạnh của bản thân, rõ ràng có bị thương nhưng vẫn tiếp tục lao vào phối hợp với Sùng Hạo không hề yếu thế.
Long Chúc Băng, bốn năm trước lao vào cản cho Dương một đòn trước một con ếch cấp Linh Tá, khi đó Dương trong mắt Long Chúc Băng chỉ là một thằng cháu non nớt cần nàng bảo hộ. Còn đây, trước mắt nàng là một thiên tài uy mãnh, hắn đã vượt xa nàng, và nàng tin, không lâu nữa, đứa cháu này sẽ hiên ngang đến Long thành mang chị em nàng rời đi.
Hoàng Phi Vũ, thiên tài của Phượng Hoàng tộc, một giống loài kiêu sa, dù lòng đã bắt đầu hướng về Dương nhưng trước đó nàng chỉ tin rằng do Dương là người chiếm đoạt trinh tiết của nàng, và hắn có Huyết Ảnh Yêu Hỏa khiến nàng bị áp chế. Nhưng lúc này, nhìn Dương trong hình dáng Hắc Vũ Tiên Long độc đáo mà oai hùng, tay cầm một thanh hỏa lôi kiếm mạnh mẽ liên tục xông vào tấn công một Linh Vương, mỗi lần hắn vung kiếm là mỗi lần tim nàng rung động.
Trần Phi Âm, thiên tài đệ nhất Kỳ Lân tộc, luôn cho rằng tài trí bản thân là nhất, dù có những kẻ tăng cấp nhanh hơn hắn nhưng hắn vẫn quan niệm rằng cấp độ không nói lên tất cả, tuổi tác cũng không, ai mạnh thì người đó giỏi. Nhưng bây giờ, nhìn hai tên nhóc còn thua hắn hơn 10 tuổi đang hợp chiến với Linh Vương cấp 2, trong lòng hắn nổi lên một luồng cay đắng, so với người ta, hắn chỉ là cóc nhái.
Mai Thủy Quỳnh, vốn luôn tôn sùng yêu mến Sùng Hạo, nay lại thấy hắn trong Bạch Long thể oai hùng khiến nàng càng thêm tự hào, gương mặt không giấu nổi nụ cười rạng rỡ.
Mai Thúc Quy, gương mặt hiền lành tràn ngập sự hâm mộ, nếu không phải vết thương chưa lành, hắn cũng muốn liều mình xông vào để thử cái vinh hạnh cùng hợp sức với hai thiên tài một đen một trắng kia.
Cang Kim Long sau một hồi bị Dương và Sùng Hạo như hai con ruồi khó chịu đâm chọt, bực dọc gầm to, thân hình bắt đầu biến hóa, lớp vảy bạc nhô ra nhọn hoắc, biến thành một con rồng gai nguy hiểm.
Dương vội bay lên cao và gọi Sùng Hạo: "Ta thấy không ổn nha! Cùng toàn lực diệt nó rồi so tài tính sau, thế nào?"
Sùng Hạo thấy cũng không có cách nào khác, gật đầu đáp: "Được!"
Rồi cả hai đồng loạt tung chiêu, Dương hạ xuống đất vận bí kỹ Nộ, linh lực tăng lên khủng khiếp, cánh tay vảy rồng đen phóng xuất toàn bộ Hắc lôi và Huyết hỏa rồi tụ lại thành một nắm đấm đỏ đen ẩn chứa uy lực kinh người, khiến những người đang quan sát chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy phát run.
Sùng Hạo cũng không vừa, đứng trong tư thế tay giữ chặt kiếm, mắt nhắm lại, đột nhiên một vòng xích màu đỏ hiện ra xoay quanh người hắn.
"Cưỡng chế giải phong!" Sùng Hạo nói thầm, sợi Phong hồn xích vừa hiện ra liền đứt mất một mắc xích, sợi xích này tuy không còn nối liền thành vòng nhưng vẫn xoay quanh người Sùng Hạo, linh lực của hắn cũng tăng vọt.
"Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng!"
"Thuận Thiên Quang Lôi Trảm!"
Lúc Dương xông tới tung thẳng nắm đấm đỏ đen vào nữa bên mặt Cang Kim Long cũng là lúc đường kiếm lục trắng của Sùng Hạo chém đến nữa bên mặt còn lại của con rồng.
ẦM!
Đầu rồng chịu không nổi áp lực từ hai phía, run lên bần bật rồi nổ tung thành ngàn mảnh, viên Tinh tú linh châu vì thế mà bắn ra, bay thẳng về phía Phi Âm, tên này theo phản xạ liền chụp lấy, nhưng mặt xám ngoét khi thấy rất nhiều cặp mắt bất hảo nhìn mình…
Hết chương 78